-Nói đi,các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người đến đây
Xuân Phái mặt lạnh tanh nhìn người trước mặt. Kẻ này tuy bị trói gô cổ lại rồi nhưng cũng rất may mắn khi không bị thương gì cả.
-Chúng ta..mang hơn 200 người tới, tính cả 2 đường chủ và những người đi sau tham gia thêm vào tất cả 215 người.
Hán tử đầu trọc run cầm cập, hắn cũng là một trong số những tên tham gia vào vụ huyết tẩy nhà họ Dư. Là một tên tàn ác giết người không chớp mắt. Nhưng đứng trước thảm cảnh vừa rồi và mấy chục ánh mắt như sói đói đang nhìn chằm chằm vào mình. Chân tay hắn không tự chủ được mà rung lên.
-Trên núi còn lại tất cả bao nhiêu người?
Xuân Phái hỏi.
-Ta nói…ngươi….ngươi sẽ thả ta đi chứ!
Đầu trọc nói.
-Được.
Xuân Phái thở dài.
-Ta không tin ngươi, ngươi thề độc đi.
Sơn tặc đầu trọc ngẩng đầu nhìn Xuân Phái.
-Được, ta thề ta sẽ tha cho ngươi chạy thoát khỏi nơi này…nếu trái lời thề ta sẽ bị ngũ lôi oanh xác,tuyệt tử tuyệt tôn..xxx.
Xuân Phái dõng dạc nói.
-Tiểu Khánh…không được…
Bạch Thái Thành và những người khác đều lên tiếng ngăn cản. Nhưng Xuân Phái làm như không nghe thấy.
-Thế nào,nói được rồi chứ.
Xuân Phái híp mắt nhìn sơn tặc đầu trọc.
-Tính cả thủ lĩnh và hai đường chủ giờ trên núi chỉ khoảng gần 300 người.
Đầu trọc gấp gáp nói.
-Ngươi không biết đếm à, bọn ngươi 600 tên bây giờ chết hơn 215 rồi thì trên núi phải còn gần 400. Chính xác là 385 người nữa cơ mà.
Xuân Phái khinh bỉ nhìn đầu trọc. Không có học nó khổ như vậy đấy.
-Không, không phải như thế. Kỳ thực lúc nhiều nhất chỉ có gần 500 người thôi. Số 100 người kia là chúng ta nói xạo à.
Sơn tặc cúi đầu nói.
-Sao các ngươi không nói xạo lên 1000 người mẹ đi,ngu thế.
Xuân Phái tức giận nói.
…
Sơn tặc đầu trọc nhìn Xuân Phái đầy khinh bỉ. Xạo như thế ai mà tin được.
-Nói tất cả những tội ác tụi bay làm ra đi, ta cho ngươi 10 lượng bạc làm lại cuộc đời. Ngươi phải hứa rằng từ nay không bao giờ trở lại con đường này nữa.
Bạch bá bá…bạc đâu?
Xuân Phái nói xong ngửa tay nhìn Bạch Viên Ngoại xin tiền.
Bạch viên ngoại tức gần chết nhưng cũng lấy bạc ra.
-Bây giờ nói đi..
Xuân Phái hờ hững cầm cục bạc trong tay vân vê.
Sơn tặc bắt đầu kể, thật ra hắn mới lên núi Hương Sơn làn sơn tặc được 2 năm. Những chuyện trước đây Mã Điền cùng mấy đầu lĩnh làm nhiều việc hắn cũng không biết. Nhưng mà chuyện xảy ra hai năm qua đối với hắn cũng quá nhiều. Từ vụ huyết tẩy nhà họ Dư đến bắt cóc tiểu thư họ Đỗ luân phiên cưỡng hiếp,phục kích hơn chục thương đội giết bao nhiêu người. Mua chuộc quan huyện bằng vàng vào ngày nào,số lượng bao nhiêu thi hắn không biết…
Sơn tặc say sưa kể như bọn chúng là những vị anh hùng vậy.
-Đủ rồi…
Xuân Phái thét dài. Những câu chuyện này càng nghe càng tởm lợm và hãi hùng. Hắn không ngờ chuyện về tin đồn Mã Điền moi tim trẻ con ăn sống lại là có thật. Tuy hắn không ăn nhưng việc đó hắn đã làm để tăng uy danh và tiếng ác. Gieo rắc nỗi khiếp sợ cho người dân trong vùng.
-Mọi người biết nên xử tên sơn tặc này thế nào rồi chứ.
Xuân Phái nhắm mắt mà nước mắt cứ chảy dài.
-Ngươi đã thề độc là đã tha cho ta rồi mà, người không giữ lời đáng bị trời chu đất diệt.
Sơn tặc hoảng sợ chửi ầm lên.
-Ta nói luôn giữ lời ta nói sẽ tha là tha cho ngươi. Nhưng những người khác có tha cho ngươi hay không mới là chuyện của họ.
Xuân Phái lắc đầu nhìn sơn tặc đang ngây người.
Có người còn cười to lên. Thiếu niên này không ngờ quá giảo hoạt.
Xuân Phái nhắm mắt bị tai lại. Nhưng từng tiếng kêu thảm thiết vẫn xuyên qua lỗ tay hắn theo một cách nào đó. Mùi máu tanh nồng đậm, khắp nơi nằm rải rác xác sơn tặc chết ngổn ngang. Khắp nơi toàn là vũng máu.
Xuân Phái bụm miệng nôn thốc nôn tháo đến tận lúc ra cả mật vàng đắng ghét. Đầu hắn ong gong như bị búa bổ.
Tên sơn tặc cuối cùng đã thành những miếng thịt vụn do mấy chục người xả cơn tức, ngươi đâm một nhát kẻ chém hai nhát... Sơn tặc dùng hơn 200 người đánh cướp hơn 70 người tưởng chừng rất dễ dàng. Nhưng kết quả lại trở thành một màn đồ sát ngiêng về một phía, bên Bạch phủ và sơn dân chỉ bị thương nhẹ vài người. Kết quả như một kỳ tích xảy ra nhưng Xuân Phái không hề có chút nào vui mừng cả. Chỉ là thoát khỏi nỗi sợ hãi bị chém giết.
Chút nhân đạo cuối cùng còn vướng mắc trong lòng của Xuân Phái đã hết từ khi nghe chuyện Mã Điền moi tim trẻ con ăn sống. Giờ đã chuyển thành nỗi thù hận ngút trời. Nếu hôm nay không có Xuân Phái ở đây thì kết cục chẳng khác gì so với Dư phủ cả.
-Mọi người xin hãy nghe tôi nói
Xuân Phái nói lớn.
-Những người đang khóc xin hãy ngừng đi, những người đang sợ hãi, những người đang tự thấy mình là ác ma…Tất cả mọi người hãy tỉnh lại đi.
Nếu không đứng lên thì hôm này nhưng người nằm đây sẽ là các ngươi. Nam giới sẽ chết hết như những người này. Phụ nữ sẽ bị chúng luân phiên cưỡng hiếp rồi giết. Trẻ con chúng sẽ moi tim mà ăn sống giống như Mã Điền.
Cho nên chúng ta vừa nãy là giết dã thú, chúng là ác ma.
Xuân Phái vừa nói vừa giơ cao thanh kiếm.
-Giết dã thú, giết ác ma..
…Giết dã thú, giết ác ma..
Nhóm người cùng nhau hô vang khẩu hiệu. Xuân Phái không biết đã gieo vào trong lòng mỗi người nỗi thù hận sơn tặc. Đó là cách để mọi người vượt qua sự sợ hãi và ám ảnh hôm nay.
Ầm…xẹt..Một tia chớp đánh xuống đất bên kia núi làm rung chuyển cả đất.
-Sắp mưa rồi, Châu Mộc thúc biết có sơn động nào khô ráo gần đây không.
Xuân Phái nhìn bầu trời đầy mây đen qua một số tia chớp nhén lên nói.
-Có,gần đây có một sơn động rộng rãi. Ngươi hỏi để…
Châu Mộc hỏi.
-Bạch bá bá,mấy vị thúc thúc…Mọi người chuyển hết số lương thực trong kho vào sơn động đi. Mang theo một ít thôi, tất cả chúng ta phải nhanh quay về Bạch phủ.
Xuân Phái nói gấp.
-Tất cả..
Châu Mộc sững sờ
-Vâng..tất cả không một ai được ở lại. Ở lại sơn tặc đến trả thù chỉ có chết
Xuân Phái cắn răng nói.
Chẳng có ai phản đối hắn cả. Mọi người cùng nhau vận chuyện lương thực vào sơn động. Còn xe ngựa và có cái xe đẩy bằng tre, cộng thêm nhiều người vác đi. Chẳng mấy chốc trong kho chẳng còn gì cả.
-Những vũ khí trên đất mọi người nhặt hết đi,tránh xa cái hào ra.
Xuân Phái bảo mọi người tẩm dầu vừng vào vải đốt thêm những cây đuốc. Chẳng bao lâu số đao kiếm đã chất đầy xe ngựa. Mỗi người lớn đàn ông đều phải cầm một thanh để phòng trường hợp bất ngờ.
-Đi thôi…
Xuân Phái đi giữa đoàn người,quay đầu lại chỉ thấy tàn lửa đỏ đang còn cháy khắp nơi.
Thi thể bọn sơn tặc không cần phải lo. Đã có nha dịch hoặc đồng bọn chúng thu dọn. Không thu thì cứ để chúng phơi thây ở đây,cho đến khi nào thành xương thì thôi. Xuân Phái chẳng hơi đâu mà quan tâm nổi thi thể lũ dã thú khát mau kia.
-Ầm…
Bộp…bộp..
Gió lạnh đưa mưa thổi lướt qua,cuốn theo từng chiếc lá rụng bay mù mịt. Từng hạt mưa rơi xuống lộp độp. Mưa càng lúc càng nặng hạt làm tắt hết cây đuốc trong tay. Con đường trước mắt biến mất,chỉ thi thoảng hiện ra qua ánh sáng của tia chớp.
Xuân Phái đưa tay ra hứng nước mưa, mắt hắn nhòe đi vì mưa tạt vào mặt. Dường như là cảnh này đã xuất hiện đâu dó trong một giấc mơ.
Hắn không nhớ nổi nữa. Xuân Phái cảm thấy mệt mỏi rồi ngã gục xuống.
-Tiểu Khánh…Ngươi sao rồi
Đại ca…sư huynh..
Xuân Phái lúc này đã không còn biết gì nữa. Một người tâm lý yếu chống chọi với ác mộng từ đầu tối đến giờ đã phải đổ gục xuống. Nhóm người cõng Xuân Phái lên rồi đi nhanh về phía Bạch phủ. Không có ánh sáng mà chỉ có tia chớp rọi lên dẫn đường trong màn mưa xối xả.
Có người vấp đá ngã xuống rồi lại đứng lên đi tiếp. Nhóm người lam lũ ấy khi đến phủ huyện thì trời đã sáng.