Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 87 : Đêm mưa máu




Bóng tối lan tỏa khắp không gian, trên bầu trời chỉ nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh. Trăng vừa lên được một lúc thì đã bị đám mây đen khổng lồ che đi. Bóng tối lại một lần nữa bao trùm, trên màn mây đen thi thoảng lóe lên vài tia chớp loằng ngoằng như vài con rết khổng lồ cứ sáng lên rồi vụt tắt trong đêm tối. Tiếng sấm rền vang khắp không gian

Căn lều cỏ vẫn còn rất nhiều người không ngủ được ngồi xung quanh ánh sáng leo lắt của cây đèn dầu thực vật. Mọi người không ai nói gì cả chỉ nhìn một thiếu niên mắt sáng như sao một tay chống cằm một tay vân vê cây bút lông ngỗng nhìn về phía màn mây đen.

-Oang..Oang..

-Gâu gâu….

Mấy con ngỗng kêu liên tục, lũ chó săn cũng liên tục sủa làm mọi người thức dậy, một số ngủ say vẫn chưa dậy được.

-Đánh thức hết mọi người dậy đi…nhanh…cầm vũ khí lên.

Nhanh vác 50 cây tre kia ra đặt phần buộc vải lên hàng rào tre. Mồi lửa chuẩn bị.

Kéo chúng cháu lên tháp đi..mau..Người dưới hào chuẩn bị nhận lệnh.

Xuân Phái xém ngắt mặt mày quát tay hắn run cầm cập vì sợ.

Xuân Phái cùng cô bé Lệ Dĩnh và Châu Tuân Cùng một tháp tre, vợ chồng họ Bạch và Bạch Tuyết Kỳ một tháp, hai tháp còn lại là Bạch Nhân Sinh cùng Châu Toàn một tháp, Châu Tài với Châu Long một tháp. Trên mỗi tháp còn có một cái cung và kha khá nhiều tên tre.

Hắn vừa lắp băng đạn và tháo chốt an toàn ra được một lúc thì thấy ánh lửa bập bùng từ những cây đuốc gần cổng thôn. Một nhóm người khoảng 200 hán tử cầm đao kiếm bước đi rầm rập. Đi đầu là nhóm có 6 người cưỡi ngựa. Người đầu trọc cầm đao to béo chính là Phạm Vượng, Người mặt thô chữ điền nhìn hung dữ cầm thương đó là Đại cẩu. Bốn người khác đều cầm kiếm dài. Xung quanh là 10 cung thủ đã lên dây cung. Còn lại là những hán tử mặc áo vải nhìn rất hung tợn.

Có người còn cạo trọc đầu và xăm đầy người.

-Oang, oang,oang,,….Gâu…gâu..gâu..

Ngỗng và chó đều kêu và sủa liên tục làm mọi người trong mấy gian lều cỏ phát hoảng. Một số nô tỳ và phụ nữ không chịu nổi bắt đầu khóc to.

-Câm mồm,không muốn chết thì câm mồm…

Chát…Châu Mộc tát một nô tỳ bên Bạch phủ một cái làm ả ngừng khóc. Hắn vừa rồi không thể nghe được Xuân Phái nói gì qua ống tre.

Xuân Phái phải liên lạc với mọi người,trong thời khắc hỗn loạn này hắn chỉ nghĩ ra cách đục thủng các ống tre rồi nói chuyện với nhau qua các ống thông nhau.

-Người trong nhà đừng vội đốt đuốc,mồi lửa chuẩn bị đi…gác phần buộc vải cây tre lên hàng rào hướng hết về phía cổng…nhanh đi.

Xuân Phái nói vào ống tre rỗng thông xuống dưới nhà.

-Nhóm dưới hào cứ im lặng, khi nào có lệnh thì kéo dây nối.

Xuân Phái nói sang ống thông sang phía hào bên ngoài có 2 người nằm dưới.

-Xin hỏi bên trong có phải Bạch viên ngoại không?

Phạm Vượng vừa tiến lên vừa quát to hỏi.

-Chính là tại hạ,không biết các hạ đến đây có gì thỉnh giáo.

Bạch Viên Ngoại đứng trên tháp tỉnh bơ nói. Dù hắn biết quá rõ rồi.

-Con mẹ nó,Bạch lão già ông nói là được rồi. Cần gì phải đứng lên cái mẹ gì hả..

Xuân Phái chửi um lên.

Bạch Tuyết Kỳ cũng vội kéo cha ngồi xuống.

-Ha ha…Thỉnh giáo thì không có. Bất quá chúng ta muốn mượn vài thứ của Bạch viên ngoại thôi à.

Đại Cẩu nói.

-Không biết huynh đệ đây muốn mượn thứ gì, chúng ta có thể thương lượng không?

Công phu 20 năm lằm thư lại của Bạch viên ngoại lúc này mới hiện ra. Dù hắn biết tỏng rồi nhưng phần ăn nói vẫn không kém ai.

-Ha ha..huynh đệ chúng ta chỉ mượn nữ nhân và nữ nhi của các hạ chơi vài ngày thôi à. Còn bạc thì đúng là có hơi thiếu một ít..có điều…

Phạm Vượng cười sằng sặc nói.

Xuân Phái sau khi ánh đuốc soi sáng đã nhìn thấy người cuối cùng bước qua hào. Hắn nói vào ống tre rỗng thông xuống dưới trước rồi lại nói sang ống thông qua bên hào kia.

-Lúc này mọi người khóc to lên một lúc thì ngừng ngay…

Khi tiếng khóc cất lên hắn hét vào ống thông về phía hào.

-Giật dây đi…nhanh…nằm im dưới đấy đừng đi lên. Đi lên là chết.

Tiếng khóc vừa vang lên thì hai người nằm dưới hào cũng giật dây làm các ống tre dựng đứng ngã xuống hết. Sơn tặc hầu hết không nghe thấy gì cả. Một số nghe thấy nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra.

-Có điều ta còn muốn mượn cái mạng của ngươi nữa.hahaha..

Đại cẩu dường như đã hết kiên nhẫn.

-Cung thủ đâu, bắn tên lửa thiêu cháy mấy ngôi nhà tranh dụ chúng ra.

Phạm vượng quát.

-Mọi người ai ra đầu hàng thì được thả,chuáng ta rất thiện lương chỉ lấy tiền và nữ nhân thôi.

Đại cẩu nói to.

-Phóng tên đi…

Vút vút một loạt mũi tên đầu mang theo vải tẩm dầu lao vun vút trên trời rồi găm thẳng vào mái nhà tranh.

Xèo..tên vừa găm vào mái nhà gặp nước liền bị tắt ngúm. Đây cũng là Xuân Phái đã tưới đẫm mái nhà từ trước rồi. Hắn xem phim kiếm hiệp nhiều rồi nên không muốn bị thiêu chết trong gian nhà tranh.

-Cái gì…tên bị dập tắt lửa…

Phạm Vượng sững sờ nói.

-Đoàng..đoàng đoàng…

Mười cung thủ lần lượt ngã xuống từng tên một. Mọi người chỉ nghe tiếng nổ lớn mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

-Xông lên đi, nhảy qua rãnh nước đạp đổ hàng rào mà xông vào. Chém hết không tha một ai trừ nữ nhân.

Phạm Vượng hét lên rồi phi ngựa lên phía trước.

-Đại cẩu, ngươi sao thế.

Phạm Vượng nhìn Đại Cẩu ngã ngựa chân vẫn còn co giật,trên trán có một lỗ máu không ngừng chảy ra. Người vừa bắn phát súng đó dường như là Xuân Phái.

Chẳng phải người thân gì cả. Đại cẩu chết thì chết hắn không quan tâm lắm. Cái hắn lo lắng là làm sao ăn nói với đầu lĩnh.

-Lúc này…châm lửa đi..

Xuân phái hét lớn khi thấy đám sơn tặc dần áp sát.

Phạm vượng vừa phi ngựa định nhảy qua khe nước đạp đổ hàng rào thì lửa bùng lên. Con ngựa hí dài một tiếng nhấc chân lên đạp vào hàng rào. Nhưng hàng rào đóng bằng những cây tre to như bắp chân không hề bị đổ xuống. Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy rơm khô mà không thấy cây tre.

-Đê tiện,vô sỉ..

Phạm Vượng vừa định lùi lại thì chiến mã ngã xuống hào nước. Hai cây tre nhọn hoắt xiên qua cả chiến mã làm nó quằn quại hí vang không ngừng.

Hí……í

-Khốn kiếp…

Đạp vào chiến mã lùi lại chuẩn bị cầm đao chém nát hàng rào lao lên thì một loạt tiếng nổ vang lên.

-Đùng…Đùng…

Phạm vượng mở mắt ra nhìn thì thấy một đàn châu chấu rất lớn đang bay về phía bọn hắn. Đàn châu chấu nhiều như hồi còn nhỏ hắn vẫn hay nô đùa cùng đứa trẻ hàng xóm.

Ngực cảm thấy đau nhói, một mắt không nhìn thấy gì cả. Có thứ gì đó như nước ấm chảy xuống khuôn mặt hắn mùi tanh tanh. Nhìn những “que đũa” gắn lông chim đang cắm chi chít trên người của mình. Trong lòng hắn đột nhiên sợ hãi. Cái chết nó đến rồi ư, đây là nhân quả do những tội ác mình làm hay sao.

Trợn mắn nhìn lên bầu trời đen kịt,trên đó có vài ngôi sao ở những khoảng trời chưa bị mây che lấp. Mắt hắn nhòe dần đi.

-Lạnh…lạnh quá…

Đó là câu cuối cùng trên đời của hắn khi rơi xuống rãnh nước sâu. Lưng hắn bị cây tre nhọn xuyên qua giống như con chiến mã của hắn.

Tiếng nổ vừa dứt thì một loạt lao trúc từ trong mấy nhà cỏ bay ra giống như hạt mưa rào rơi xiên góc.

-Phập, phập..

Những mũi lao liên tiếp phóng ra từ khoảng cách mấy mét,rất gần.

Có những mũi cắm xiên vào đất có mũi lao đâm thẳng vào đùi,có mũi đâm vào ngực sơn tặc.

-Đùng…Đùng loạt tên thứ hai lại lao đến. Sơn tặc ngã xuống giống như gặt lúa.

Đoàng..Đoàng..trên 4 cái tháp tre. 10 khẩu súng ngắn không ngừng nhả đạn. Có phát trúng phát trượt nhưng sơn tặc vẫn không ngừng ngã xuống. Trừ 10 người trên tháp thì hơn 60 mũi lao cứ phóng ra từng đợt một. Một tên sơn tặc nhảy qua hàng rào vừa định vào chém giết thì trên ngực đã cắm cây tre không thể đi lên. Kết cục của hắn là bị mấy cây lao trúc phi thành con nhím.

Nhìn bức tường lửa đang cháy hừng hực, những mũi lao và tên liên tiếp bay ra. Có người không hiểu tại sao lại bị những lỗ máu không ngừng chảy ra. Sơn tặc sợ rồi, chúng là ác quỷ trong mắt mọi người nhưng giờ chúng chẳng khác gì chó lợn cả. Hơn 200 người đến đây giờ chỉ còn hơn hai mươi người đang cắm đầu bỏ chạy. Khi chạy đến bìa rừng tưởng rằng thoát được một kiếp nào ngờ rơi xuống hào sâu có cọc tre chết gần hết.

Xuân Phái tận mắt thấy một tên đang dẫm lên người bị xiên qua rồi bỏ chạy. Mấy người thấy hào sâu thì sững sờ đứng yên.

-Còn khoảng chục người, mọi người xử lý nốt thôi.

Xuân Phái hét lớn giắt súng vào đai lưng rồi cầm sợi dây thừng buộc ngang ngực. Hắn trượt xuống theo cây tre nhẵn thín.

Mọi người từ trong lao ra rồi lấy ván lấp qua hào. Nhìn thấy ai chưa chết thì họ chém thêm mấy nhát nữa. Kể cả những phụ nữ yếu đuối cũng không ngoại lệ. Khi bị dồn vào đường chết thì con thỏ cũng cắn người huống chi con người.

Hai người dưới hào đã bò lên đứng ngay cạnh đó.

Thấy nhóm người phía sau dồn lên chúng vội vã lao về hai người này. Nhưng hai người này ở Bạch phủ cũng không phải là loại đơn giản. Cho nên Những người này tiến lên cũng chẳng khác chết.

-Thúc thúc, giữ lại một người cháu cần hỏi.

Xuân Phái bước ngay đến khi tên hộ vệ Bạch phủ chuẩn bị nhát chém cuối cùng trên cổ tên sơn tặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.