Trong khi sơn tặc bắt đầu chuẩn bị điều tra về lực lượng của người họ Bạch và thôn dân thì nhóm người Xuân Phái đã bắt đầu hành động.
Xuân Phái phải mất một đêm để tính toán vẽ trên giấy xem phải thiết kế thế nào để chống lại sơn tặc hùng mạnh. Bản vẽ trên tay là hai vòng tròn cùng tâm một lớn một nhỏ. Vòng tròn nhỏ rất gần tâm ghi 20 m gần vòng tròn vẽ một hàng rào,vòng tròn lớn ghi 100m. Tâm vòng tròn chính là khu nhà bọn họ ở. Xung quanh tâm là mô hình mấy cái tháp nho nhỏ. Nhóm người họ Bạch đều về đây chen chúc trong mấy ngôi nhà cỏ này.
Những việc nào phải làm và thứ tự Xuân Phái đều ghi lên mảnh giấy này một cách tỉ mỉ rồi, việc tiếp theo là chỉ cần làm theo nó thôi.
Cái sức mạnh của sự đoàn kết một lòng thật đáng sợ. Nó có thể khiến cả một dân tộc ít người phương nam chống lại cả một đất nước hùng mạnh nhất Á châu. 50 vạn kỵ binh của Mông Nguyên dẫm nát mọi thứ trên đường đi, đội quân chinh ấy chinh chiến khắp nơi đều vô địch. Thậm chí chiếm được hơn cả một nửa châu Âu, cuối cùng 3 lần phải thất bại trước một đất nước nho nhỏ ở phương nam…
Thực dân Pháp và đế quốc Mỹ có nền khoa học kỹ thuật mạnh là thế. Chúng xâm chiếm đất nước nho nhỏ ấy bằng cái khẩu hiệu “khai hóa” thổ dân.Bằng máy bay B52 pháo đài bay, Mỹ rải bom và tuyên bố biến Việt Nam trở về thời kỳ đồ đá. Nhưng cuối cùng đất nước nhỏ nhỏ ấy vẫn tồn tại đến ngày nay.
Với sức mạnh đoàn kết cái vòng tròn nhỏ 20 mét trên giấy đã đào xong chỉ trong một ngày. Trên thực tế nó là một cái hào hình tròn sâu gần 2m và rộng khoảng 1m. Đây là phòng tuyến cuối cùng mà mọi người dựng lên xung quanh mấy gian nhà cỏ. Mọi người muốn đi ra ngoài cần bắc ván gỗ làm cầu. Phía sau cái hào là một hàng rào cọc tre đóng bằng búa gỗ rất sát nhau cao hơn 1 mét.
Từ trẻ em đến phụ nữ, rồi đến cánh đàn ông. Bảy mươi tư người vẫn làm việc không ngớt theo lời Xuân Phái chỉ đạo. Đến ngày thứ 10 thì cái hào bán kính tròn 100 mét bên ngoài mới đào xong. Cái hào này rộng gần mét rưỡi, và sâu gần 2 mét. Cũng may là đất khá dễ đào nếu không thì không có thuận lợi như thế. Phía dưới hào cắm đầy những cây tre vót nhọn, phía trên hào đan những tấm liếp bằng tre mềm rồi phủ cả thảm cỏ lên. Phía dưới tấm liếp chống bằng những cây tre thẳng đều chống vào từng thanh ván nhỏ bằng tre đặt song song ,và tất nhiên là những thanh tre này không dài bằng độ dài của hào. những cây tre này buộc vào một sợi dây vào với nhau. Bình thường khi đi qua thảm cỏ thì có thanh tre chống đỡ thì không sao,do có cây tre chống những thanh tre
Nhưng chỉ cần giật sợi dây nối giữa các cây tre này thì tấm liếp và thảm cỏ sẽ không chịu nổi sức nặng khi bị vật nặng đi qua, do lúc này cả thanh tre và cây tre đều đổ xuống dưới hào rồi nên không có gì chống đỡ. Nhìn thì giống như là không có gì bất thường mà chỉ là một thảm cỏ bình thường. Lúc này mà ai đó đi qua thì chắc chắn không chịu nổi hàng cọc tre dài vót nhọn như thế.
Phía trước sân nhà gần ngay cửa ra vào Xuân Phái bảo mọi người làm 4 cái tháp lớn thẳng hàng cao tầm 7 đến 8 mét. Mỗi cái tháp trụ bằng 4 cây tre to và thẳng chôn sát nhau chống đỡ. Trên đỉnh tháp là ván gỗ chống đỡ buộc chắc chắn bằng dây gai vào lỗ trên cây tre mà mọi người đã đục trước. Diện tích trên tháp khoảng 1 mét vuông vào cao khoảng 60 cm đủ sức chứa 3 người,xung quanh quây lại bằng những cây tre to và già buộc chắc chắn để chống tên bắn xuyên qua. Xung quanh tháp 4 hướng đục một lỗ thủng vừa đủ để thò họng súng ra.
Thật ra Xuân Phái cũng không phải là quá cao thượng lắm, cái tháp là để cho hắn và 9 người cầm súng ngắn tránh khỏi tên bắn và tránh bị kẻ địch cận chiến chém chết. Nếu kẻ địch muốn phá cái tháp cũng không thể dễ dàng làm ngay được vì phía trên có người nã súng xuống. Cái tháp phía trên có hở nhưng cung thủ cũng không thể nào giỏi đến mức câu được từ trên trời xuống.
Liên quan đến tính mạng con người thì chẳng ai trách nổi hắn tính toán ích kỷ như thế. Nhưng những người trong lều cỏ hắn cũng phải trang bị thêm cho mọi người. Xuân Phái chọn những cây tre già dài ống, chặt một phần đầu để ống rỗng rồi nhét thuốc nổ đen vào trong, sao đó hắn dùng giấy đóng chặt lại rồi đổ sáp ong cho kín. Những mũi tên tầm 20 cm như chiếc đũa đều được vót nhọn một đầu, nhét những mũi tên có buộc lông chim ở đuôi này vào đầy ống tre. Phía cuối gần đốt tre khoét một cái lỗ như ngón tay út để dễ châm lửa làm cháy thuốc nổ đen.
Xuân Phái đã thử nghiệm rồi, khi đốt cháy ống tre làm cháy thuốc nổ qua lỗ nhỏ làm thuốc nổ nổ mạnh đồng thời đẩy lớp giấy có nhỏ sáp đi. Qua đó đẩy luôn cả những mũi tên trong ống. Tầm xa của ống phóng tên này cỡ 20 mét, vậy là quá đủ rồi. Tất nhiên 25 đến 30 mũi tên trong ống không thể nào cùng vận tốc như nhau. Nhưng chỉ cần một nửa số đó là đã đủ hài lòng rồi.
Nhìn thân cây cắm chi chít nhưng mũi tên như con nhím Xuân Phái cũng đỡ lo đi phần nào. Thuốc nổ đen có hạn nên chỉ làm được 50 ống phóng tên như thế. Vũ khí rất là có hạn chỉ có mấy người hộ vệ Bạch phủ là có kiếm,mấy người thợ săn chỉ có mấy con dao cùn và cung tên nên mọi người phải chặt những cây trúc như nắm dao làm vũ khí cho mọi người. Những cây trúc già này dài tầm 2 mét vót nhọn một đầu để làm lao. Mọi người chặt rất nhiều loại cỡ như vậy xếp đầy mấy gian lều cỏ.
Dưới cái hào nhỏ xung quanh mấy gian lều cỏ đều cắm những cây tre vót nhọn, sau đó Xuân Phái dùng ống trúc rỗng dẫn đầy nước từ bánh xe nước vào ngập đến ngang mặt đất. Nhìn nó chỉ như là một cái kênh nước rất bình thường bao quanh khu nhà cỏ. Cái tường cọc tre thì được phủ đầy rơm lên trông chẳng khác nào hàng rào phơi rơm rạ bình thường ở nông thôn cả. Nhưng sau cái bờ rào đó lại là hai hàng cọc tre vót nhọn cắm xiên lên. Nhìn từ bên ngoài vào không thể thấy hai cái hàng cọc tre cắm xiên đó.
Mấy chục người chen chúc trong mấy gian nhà đủ thấy rằng nó chật chội đến mức nào. Nhưng so với phải chịu chết thì không ai tình nguyện đi ra khỏi khu nhà đó. Lương thực thì rất đầy đủ vì vừa mới thu hoạch xong và kể cả của Bạch phủ chuyển đến đây. Khi mọi người ra ngoài suối hái rau dại hay bắt cá… đều cẩn thận đi theo nét vạch mà mọi người vẽ trên đất. Đó cũng là hai cái tấm ván duy nhất đi qua hai cái hào, nếu chẳng may đi trượt đường đó thì cũng chẳng sao cả. Dàn cọc tre chống những thanh tre đã chống đỡ rồi. Chỉ khi ai đó giật sợi dây nối làm đổ dàn ống tre dựng mà không đóng xuống đó thì mới có vấn đề, hoặc ra đi trượt vào rãnh nước mới đáng sợ.
Tất cả đáng sợ như vậy nhưng nhìn bên ngoài chỉ là một cái thôn rất bình thường. Một cái thôn có mấy ngôi nhà cỏ xung quanh là rãnh nước chống dã thú, một hàng rào phủ đầy rơm khô, một bãi cỏ xanh mướt trước thôn và xung quanh đều là mấy thửa ruộng vừa gặt.
Nếu có ai đó đi xuống gần bờ suối thì sẽ thấy một đống đất lớn như một ngọn núi nhỏ. Nhưng mà khu vực này rậm rạp nên cũng chẳng ai để ý gì cả.
Xuân Phái đã làm xong mọi việc và không cho ai đi ra khỏi khu vực xung quanh thôn. Mọi hoạt động săn bắn phải ngừng lại,chó săn thì bị nhốt vào cũi tre. Mấy con ngỗng mang từ Bạch phủ cũng được giữ lại và cho ăn đầy đủ. Hai loài động vật này thính giác rất tốt,chúng có thể nghe thấy những âm thanh từ rất xa hoặc rất nhỏ mà con người không thể nghe được.
Trong khi mọi thứ trong thôn đã làm xong thì bên phía sơn tặc đã có đầy đủ thông tin thu thập được trong nửa tháng qua. Số lượng nhân khẩu tổng cộng bao nhiêu và nam nữ bao nhiêu chúng cũng biết cả.
---Nghị sự phòng núi Hương Sơn----
-Vượng vô sỉ,Đại Cẩu…hai ngươi điều tra nha họ Bạch và cái sơn thôn kia ổn rồi chứ? Kết quả thế nào.
Mã Điền híp mắt nhìn hai vị đường chủ.
-Đại ca,đã điều tra rõ ràng tổng cộng có 74 người trong đó họ Bạch có 49 người không thiếu một ai. 49 người này trừ hai bố con họ Bạch ra còn có mấy hộ vệ biết võ thuật. Còn lại chỉ có thê thiếp của hắn và người hầu. Sơn dân có 25 người trong đó có 4 thợ săn bình thường, còn lại là một bà lão, mấy đứa trẻ con và phụ nữ trong thôn.
Trong đó có thê thiếp họ Bạch rất đẹp,cộng thêm hai thiếu nữ nữa. Một là Bạch Tuyết Kỳ tiểu thư họ Bạch và một cô nương nữa cũng rất xinh.
Đại cẩu nói xong nước dãi chảy ròng ròng trên khóe miệng. Mấy người khác thấy hết nhưng không ai nói gì cả.
-Thế tài sản ước chừng bao nhiêu?
Mã Điền trợn mắt nói.
-Đại ca, không phải là chúng ta ngu dốt mà thực tế là chẳng ai biết được cả. Xem chừng họ Bạch mang đi hết rồi. Lúc đó xẻo từng miếng thịt trên người hắn xem hắn không khai cũng phải khai.hehe.
Phạm Vượng cười cười nói trong lòng đang rủa thầm tên thủ lĩnh ngu ngốc. Ai mà biết được tài sản một người là bao nhiêu chứ,chả nhẽ đi hỏi hắn à?.
-Trên trấn điều tra rõ rồi chứ, họ Bạch có để người nào truyền tin lại không? Nếu để người nào lọt lưới hậu quả không gánh nổi đâu.
Gia Cát Thanh Cao ngừng quạt mặt đanh lại nhăn mặt nói.
-Mặt trắng,ta đã điều tra kỹ rồi. Lần này 49 người Bạch phủ đều đi hết. Thậm chí chẳng còn một con gia súc,gia cầm gì đấy hắn cũng mang đi nốt.
Phạm Vượng nhìn nhìn Gia Cát nói.
-Ừm…vậy được rồi.
Gia Cát Thanh cao khẽ thở dài. Trong lòng hắn vẫn có một cái gì đó không yên tâm. Không biết có phải hại người có học làm lương tâm hắn cắn rứt hay hắn đang lo nguy cơ khác.
-Các ngươi ai làm vụ này thì làm đi. Nhưng nhớ kỹ hai thiếu nữ đừng đứa nào đụng vào. Những người khác làm gì họ thì ta mặc kệ.
Mã Điền lạnh tanh nói.
-Đại ca,ta đi..
Đại Cẩu cắn răng nói. Đối với hắn và 100 người đã quen cướp bóc chém giết thì 74 người này chẳng khác gì chuột nhắt gặp mèo bự cả. Tất cả rất dễ dàng.
-Đại cẩu,không được chủ quan. Dù bắt chim trong lồng cũng phải tận lực,nếu không có ai trốn đi thì hậu quả không ai gánh nổi đâu. Giết tú tài không phải là trò đùa.
Gia Cát Thanh cao nghiêm mặt nói.
-Hay là Vượng vô sỉ đi với hắn đi. Nếu ai trốn thoát chúng ta không gánh nổi đâu
Hắn lại nói thêm vào.
-Cũng được, hai đứa các ngươi đều đi thì đảm bảo hơn. Ta đỡ phải lo lắng, còn phần lương thực và tiền bạc nữ nhân khi cướp được cũng phải có người phụ trách vận chuyển nữa chứ.
Mã Điền vuốt râu nói.
-Vâng,vậy cũng được.
Đại cẩu có chút tức giận. Thêm 100 người và Phạm Vượng nữa thì cũng chẳng sao. Vấn đề là nữ nhân có hạn nên 200 người không thể nào đủ, chưa hết lúc lấy tiền không lén giấu đi được một vài đồng.
Cái này không phải là bọn thủ lĩnh không biết,chẳng qua là luật ngầm mà chúng nhắm mắt làm ngơ thôi.
-Vậy khi nào chúng ta hành động đây.
Phạm Vượng liếm liếm môi ngăn nước bọt chảy ra.
-Đêm mai đi, ban ngày lỡ như có người đi săn bắn nhìn thấy nói lung tung không quản được đâu.
Mã Điền bẻ khớp ngón tay nói.
-Còn nữa, hôm nay chuẩn bị vũ khí dần đi, nhớ ngoài nữ nhân ra đừng để một ai sống sót.
Mã Điền nói xong cũng không quan tâm nữa đi về phía phòng của hắn, để chuẩn bị hành hạ hai nữ nhân.