Chúng ta cứ ngỡ rằng mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Cho đến một ngày chúng ta hiểu được rằng có những biến cố xảy ra chúng ta không thể kiểm soát nó.
Xuân Phái từ khi đến thế giới này tưởng chừng thời kỳ này sẽ tương đối yên bình. Cho dù vẫn chưa phát triển như thời Tống nhưng cũng không đến nỗi tàn khốc như thời Tam Quốc,khắp nơi đều là chiến trường.
Về phần thời này có hòa bình hay không thì nói về mặt bằng chung cả quốc gia này là đúng. Nhưng cái huyện nhỏ xa xôi ở Dương Châu này lại trái ngược hoàn toàn. Sơn tặc câu kết với quan phủ xuống ngay trong phủ huyện tàn sát người như giết động vật vậy. Thời kỳ này thông tin rất hạn chế nên nếu quan phủ không báo cáo gì cả thì những gì xảy ra trong huyện này người bên ngoài hầu như không ai biết được.
Cả Bạch phủ có 49 người tất cả,cộng thêm thôn nhỏ này 25 người nữa. Tổng cộng là 74 người. Số lượng 74 người này nếu đứng cùng một chỗ thì có vẻ rất đông, nhưng đứng trước sơn tặc vài trăm người thì chẳng bõ để chúng giắt kẽ răng. Chưa kể số lượng 74 người này chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, số lượng có thể cầm vũ khí lên chiến đấu chỉ có mấy người hộ vệ của Bạch phủ. Mấy người thợ săn khi so với đám sơn tặc quanh năm cướp bóc,chém giết thì chẳng khác gì sơn dương so với sư tử.
----Núi Hương Sơn----
Mây trắng lững lờ trôi chầm chậm trên núi Hương Sơn,ánh nắng ban mai từng tia xuyên qua màn mây làm mấy cây thông lúc ẩn lúc hiện trông mờ mờ ảo ảo. Thác nước bị làn mây ẩn dấu giống như là từ trên trời đổ xuống từ trong hư không, đến lúc cuối cũng không nhìn thấy chân thác nước đâu giống như là bị không gian nuốt trọn vậy. Nếu có ai ở dưới chân núi nhìn lên thì sẽ ngỡ ngàng mà coi cảnh đẹp đó là chốn bồng lai tiên cảnh.
Tất nhiên là phải trừ những người ở huyện Ninh Giang ra rồi. Ở Ninh Giang từ đứa con nít đang chảy nước mũi xanh thò lò đến ông già tóc bạc lơ phơ đều biết rằng đó là nơi ở của bọn sơn tặc. Những câu chuyện kinh dị mà người lớn trong huyện vẫn hay dọa trẻ con để chúng ngưng khóc hầu hết đều bắt nguồn từ đây.
Mặt trời vừa lên đã xua tan làn sương mù buổi sáng. Người nông dân đã vác cuốc ra đồng đi làm từ khi gà gáy báo buổi sáng. Nhưng lũ sơn tặc trên núi Hương Sơn vẫn đang ngủ vùi sau trận rượu thịt thác loạn tối hôm qua. Bởi vì chúng là sơn tặc, cuộc sống của chúng chỉ cần cướp bóc giết người,rượu thịt,gái đẹp. Chẳng cần phải chăm chỉ đi làm như những nông dân, thiếu gì thì chúng chỉ việc đi cướp.
Tia sáng ban mai rọi qua khe cửa sổ hắt lên nền gạch cũ đen đúa. Trên chiếc giường rộng phủ hai tấm da dê là hai nữ tử trần truồng và một hán tử râu quai nón cũng trần truồng nốt vẫn còn đang ngủ say. Hán tử râu quai nón chính là thủ lĩnh sơn tặc Mã Điền. Hai nữ tữ nọ là một người tiểu thiếp của Dư gia, người còn lại hắn cướp được ở một nhà khác. Họ Lê hay họ Đỗ hay Đậu.. gì đấy mà hắn cũng không nhớ nổi nữa. Mà cũng chẳng cần phải nhớ để làm cái gì cả.
Cuộc chiến đấu với hai nữ nhân này đêm qua làm hắn mệt đến mức không muốn dậy nữa. Thật lòng mà nói thì công phu ở trên giường của hắn cũng chỉ như người bình thường. Nhưng chỉ có những nữ nhân đã từng lên giường với hắn mới biết là hắn là một tên biến thái. Một tên biến thái thích cấu véo người khác. Những nữ nhân từng ngủ với hắn trên cơ thể đều bị hắn cấu véo từ đùi đến ngực..chỗ nào cũng có những vết thâm tím.
Mũi Mã Điền bỗng ngưa ngứa làm hắn từ trong mơ tỉnh lại. Trong mơ hắn mơ thấy mình rơi xuống vực sâu, nhưng may mắn thế nào lại nắm được một gờ đá nhô ra. Nhưng gờ đá này không cứng mà lại mềm nhũn như thịt. Lúc tỉnh dậy thì hắn đang nắm chặt bầu ngực của tiểu thiếp Dư gia, làm nữ tử này đau quá mà rên rỉ.
Gạt lọn tóc của thiếu nữ xỏ vào mũi, hắn ngồi dậy mặc quần áo. Hai nữ tử cũng không thể nào ngủ được nữa vì lại bị hắn cấu véo. Trước khi đuổi hai người khỏi phòng còn tiện tay tặng cho mỗi người một cái bạt tai. Hai nữ tử không dám khóc mà chỉ lặng lẽ lau nước mắt rời đi.
Nếu có ai ở thời hiện đại nhìn cảnh này sẽ cảm thấy hành vi của Mã Điền thật đáng bị xử tử. Nhưng mà đây chỉ là những hành vi thường ngày bình thường nhất của lũ sơn tặc. Trên bình nguyên trên núi này có một cái khe sâu rất hẹp. Nếu có ai xuống được dưới đáy khe sẽ nhìn thấy nhiều bộ xương người đang nằm rải rác. Đó là những nạn nhân bị sơn tặc làm hại, có người bị vứt xuống. Có người không muốn sống ô nhục nên tình nguyện nhảy xuống đó.
Khi Mã Điền tỉnh dậy thì những người khác cũng đã dậy rồi. Không phải là bị đánh thức à, thủ lĩnh đã dậy ngươi còn ngủ thì ngươi xong đời rồi.
Mã Điền chia đám sơn tặc thành năm nhóm. Hắn là thủ lĩnh nên có 100 người mạnh nhất trực tiếp nắm trong tay để đảm bảo an toàn và toàn quyền quản số còn lại. 400 tên còn lại dưới trướng của hắn là do bốn vị đường chủ cai quản. Bốn vị này có Gia Cát Thanh Cao coi như quân sư, Phạm Vượng,Đại Cẩu, và một người nữa là Tống Chân.
Cộng lại vừa tròn 500 người. Con số 600 người là bọn chúng nói xạo lên cho oai thôi. Nhưng hầu hết cả cái huyện Ninh Giang này mọi người đều tin là thật. Chỉ có mấy người điên mới không tin thôi, mà thực tế thì cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Ở huyện này chúng muốn cái gì thì phải có cái đó. Huyện lệnh bất quá vẫn còn tồn tại vì chúng không dám chọc vào triều đình. Mà tri huyện cũng coi như anh em kết nghĩa của chúng rồi còn gì, cho nên chúng không cần để ý lắm.
-Đại ca, nửa tháng nay chân tay lũ tiệu đệ phát chán rồi. Những nữ nhân của Dư gia cũng không thấy hứng thú nữa.
Phạm Vượng nhe bộ răng vàng khè thiếu hai con răng cửa nói.
-Vượng vô sỉ, ngươi đừng cười có được không. Mỗi lần ngươi khoe cái hàm răng của ngươi ta không nhịn nổi cười.
Mã Điền béo mắt híp híp cười rung rung khuôn mặt,cái râu quai nón rung rung như hai con sâu lông xấu xí đang bò vậy.
-Đại ca, không phải ta hết cách rồi sao. Ngoại hình ta đã vậy rồi…
Phạm Vượng nói nhưng trong lòng rủa thầm “Ngươi mới là loại quái thai buồn cười ấy”. Bất quá mặt hắn vẫn cười hiha không ngớt, giống như một diễn viên chuyên nghiệp vậy.
-Vậy rốt cuộc có làm gì đó không, nửa tháng nay ta không được ngửi thấy mùi máu rồi.
Đại Cẩu vừa nói vừa liếm liếm bờ môi như con chó điên khát máu.
-Đại ca,ta thấy vẫn nên làm một cái gì đó ý nghĩa đi. Lâu không làm gì huyện Ninh Giang lại không nhớ thương chúng ta nữa thì sao?haha.
Tống Chân vừa nói vừa cười lớn như kiểu hắn là những vị thánh sống được nhân dân tôn thờ vậy.
-Kiếm không mài không sắc, binh không luyện không tinh...
Gia Cát Thanh Cao phe phẩy cái quạt lông chưa nói hết câu thì một giọng khác chen vào:
-Sơn tặc không đi cướp thì thành nông dân..
Mã Điền cười híp mắt nói.
-Hay…hay..
Đại ca quả thật là uy vũ phong lưu, mở miệng hoa liền ra thơ hay.
Mấy đứa đàn em thi nhau vuốt mông ngựa làm lỗ mũi Mã Điền nở như bỏng ngô.
“Hay cái con mẹ chúng mày ấy, toàn lũ vô học ngu đần. Câu ấy mà cũng xem là thơ hay được”
Gia Cát Thanh Cao thầm mắng như vậy nhưng cái quạt lông trên tay vẫn phe phẩy, môi khẽ nhếch lên nở nụ cười khinh bỉ mà không có ai nhận ra.
Hắn sinh ra trong một gia đình khá giả năm nay mới 25 tuổi, đỗ tú tài từ năm lên 20. Có thể nói tương lại nếu không có biến cố xảy ra thì với trí tuệ của hắn công danh sau này chắc chắn ở ngay trong tầm tay của hắn. Năm năm trước khi hắn đang một chèo thuyền ra một cái hồ vắng vẻ để câu cá, cái hồ này là một hồ nước nhỏ vô danh cách nhà hắn ở chỉ hơn một dặm, thì bị sơn tặc bắt được.
Chúng lột hết những thứ quý giá trong người Gia Cát rồi định bỏ đi. Nhưng trước khi đi Tống Chân liền nói nhỏ vào tai Mã Điền gì đó, cuối cùng Gia Cát Thanh Cao bị dẫn theo lên núi.
Gia Cát không hẳn là người biết chữ duy nhất trên núi, nhưng hắn lại là người biết nhiều chữ nhất so với đám đầu trâu mặt ngựa chỉ biết vài chữ trên đây. Người có học thì đi đâu cũng sống rất tốt, thân phận tú tài và tài năng mưu lược của hắn càng hiển lộ ra thì càng được Mã Điền coi trọng. Từ việc bố trí mai phục thương đội đến bắt cóc tống tiền…rồi móc nối với quan tri huyện, sau đó lại câu kết với Tào gia chèn ép thương nhân đã mang về cho bọn chúng một khối tài sản rất lớn mỗi năm. Và quan trọng hơn là cái danh sơn tặc núi Hương Sơn cũng dần làm cho người ta nổi da gà.
Mã Điền là hán tử rất thô lỗ nhưng cũng không ngu. Nếu hắn ngu thì cũng chẳng làm được thủ lĩnh mấy trăm người ở đây, mà nếu ngu thì đã chết dưới tay mấy trăm đầu trâu mặt ngựa nơi đây rồi. Từ một đám người rồng rắn lẫn lộn chỉ có mấy chục người, luôn lo sợ bị triều đình thảo phạt lúc nào không hay. Bây giờ Hương Sơn đã có 500 người có vũ trang, tuy không tinh nhuệ như lính triều đình đầy đủ mũ giáp. Nhưng đối với thương đội thì chẳng khác gì hùng ưng so sánh với gà con.
Quan tri huyện họ gì Mã Điền cũng không biết, nhưng theo Gia Cát Thanh Cao điều tra thì Mã Điền có dây mơ rễ má với đằng ngoại của quan tri huyện. Điều đó chỉ là yếu tố phụ thôi, điểm chính là số lượng vàng bạc mà tri huyện nhận được mỗi năm mới là cái chính. Từ đó mối quan hệ của Mã Điền với Lưu tri huyện đúng là “thân càng thêm thân”. Sau đó thì phần tiếp theo đến Tào gia lại càng trở nên dễ dàng hơn.
Mã Điền hiểu rằng những gì xảy ra trong năm năm qua công lao lớn nhất đương nhiên là của Gia Cát Thanh Cao. Nếu nói trắng ra thì là nhờ Gia Cát mà có. Vì thế quyền lực hắn phân phối cho Gia Cát Thanh Cao cũng lớn chỉ sau hắn. Một trí tuệ lớn đến như vậy có thể nắm trong tay hàng vạn đại quân như đại tướng quân Hàn Tín,Hạng Vũ.
Mã Điền không muốn bị một người như thế đâm một đao sau lưng lúc nào cũng không hay, nhưng nếu trừ khử một người tài giỏi như thế thì hắn hiểu mấy trăm tên khác kể cả hắn chỉ là một lũ khôn vặt, khát máu.
Vì thế hầu hết những quyết định quan trọng đều phải hỏi qua Gia Cát Thanh Cao xem có làm đúng không.
-Đại ca,ta thấy vợ và mấy tiểu thiếp của Bạch viên ngoại rất được đấy. Hay là…
Phạm Vượng vừa nói vừa xoa tay. Mấy tiểu thiếp họ Bạch ai cũng đẹp như hoa vậy, chưa kể đến Bạch tiểu thư nữa.
-Họ Bạch à…nhiều năm kinh doanh ở phủ huyện chắc hắn cũng tích góp được khoản tiền khá lớn đấy. Giờ chẳng hiểu nổi hắn tại sao lại phải vào rừng sống với đám thợ săn nghèo khổ đó.
Mã Điền vuốt bộ râu xồm xoàm nói. Đối với hắn dù họ Bạch ở phủ hay ở trong rừng cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Cũng chỉ là chim trong lồng cá trong chậu mà thôi. Điều hắn quan tâm nhất không phải là nữ nhân mà là số lượng tài sản mà người hắn cướp.
-Tống chân à, vị công tử họ Bạch kia rất trắng và đẹp đấy.hhaaha.
Phạm Vượng quay sang Tống Chân cười đểu. Hầu như cả trại này đều biết Tống Chân là một tên đồng tính nam.
-Ngươi…cái đồ chết bầm này. Có tin ta xẻo trứng của ngươi đi không?
Tống Chân che miệng nói, mặt hắn đỏ như gấc làm mấy người xung quanh đều nổi cả da gà.
-E..hèm…
Gia Cát ngươi nói gì đi.
Mã điền quay sang người bên cạnh hỏi.
-Đại ca, không phải trước đây ta đã nói rồi sao. Họ Bạch có hai tú tài đấy. Trước khi làm cần phải tính toán cẩn thận xem làm thế nào để cho không ai biết được, cho dù họ ở nơi thâm sơn cũng thế. Điều thứ hai chúng ta còn chưa biết lực lượng họ Bạch ẩn dấu là bao nhiêu. Đám thôn dân đó có bao nhiêu hán tử. Cẩn tắc vô áy náy, đạo lý này rất hợp với tình cảnh của nhà họ Bạch.
Gia Cát khẽ phe phẩy cái quạt nói. Đối với hắn giải quyết nhà họ Bạch và mấy thôn dân quá dễ dàng, cái hắn muốn là giải quyết triệt để mầm họa thôi.
-Ừm,..Đại Cẩu, Phạm Vượng. Hai ngươi đi điều tra xem tất cả tình hình thế nào rồi hành động.
Mã Điền híp mắt nói. Trong suy nghĩ của hắn họ Bạch đã ở trong tay rồi.
Có thể nói Gia Cát Thanh Cao và Mã Điền toan tính đều gần như hoàn hảo rồi, đối với bọn hắn mấy chục người so với chúng không là cái gì cả. Nếu mấy chục người này chỉ là những người bình thường thì chỉ có chờ chết. Nhưng trong mấy chục người này lại có một người đến từ hơn hai nghìn năm sau mà chúng không hề hay biết. Cho đến tận lúc chết đi chúng mới biết bọn hắn không phải là ác quỷ, mà là chỉ là những con lợn con gà đợi bị làm thịt. Ác quỷ thật sự là một thiếu niên trắng trẻo có nụ cười hiền lành như thiên sứ đưa chúng trả về địa ngục lạnh lẽo.