Hai tháng thời gian luyện tập đã khiến mười người bao gồm cả Xuân Phái được hắn huấn luyện bài bản. Mặc dù không được như quân nhân chuyên nghiệp nhưng kỹ năng cũng tương đương bộ đội dân quân. Hắn chủ yếu rèn luyện kỹ năng bắn súng,tránh tên và nâng cao sức khỏe.
Không phải Xuân Phái không muốn rèn luyện thêm, mà là số lượng đạn có hạn. Sau khi luyện tập xong mỗi khẩu súng trang bị cho 10 người mỗi người chỉ còn 30 viên. Bây giờ muốn đúc đạn và vỏ thì phải lấy các dụng cụ bằng đồng khác ra mà đúc, nhưng việc này cũng là một việc rất khó khăn. Bởi vì nếu lấy các dụng cụ nấu ăn hay vũ khí ra thì không còn gì để người khác dùng nữa. Xuân Phái từ lúc bắt đầu vẽ bản vẽ khẩu súng ngắn đã tính toán chỉ có 10 người được phép biết đến khẩu súng. Lũ nhóc cũng đã dặn dò kỹ chúng không được nói với ai khác chuyện này. Xuân Phái dọa rằng đứa nào nói ra thì sẽ bị đuổi về thôn,vĩnh viễn đừng có hòng quay lại Bạch phủ nữa.
Năm đứa nhỏ sàn sàn tuổi nhau đều thề rằng sống chết cũng không nói gì cả. Tuy bây giờ cái thôn nghèo kia không còn lo đói nữa, nhưng mà làm gì lúc nào cũng có thức ăn ngon như ở Bạch phủ. Trẻ con nông thôn thường chỉ chơi quanh quẩn gần nhà, đa phần thời gian chủ yếu vẫn phải làm việc. Ở trong phủ chúng nó chỉ có ăn rồi học sau đó đi ngủ, thỉnh thoảng lại được xem hết cái nọ đến cái kia ở trên phố. Nhớ nhà thì lúc tối đi ngủ thôi,ban ngày có vẻ như những thứ khác đã chiếm hết tâm trí của chúng.
Thôn nhỏ sau khi mấy ngày Bạch phủ đến ở đã mọc lên những căn nhà cỏ mới. Mấy nóc nhà cũ kỹ của thôn không thể chứa hết được gần 50 người Bạch phủ. Bây giờ thì những người trong thôn đã biết cái tin tức về cái đêm đẫm máu ở Dư phủ. Mọi người đã hiểu sao vị Bạch Viên Ngoại đang sống sung sướng trong một tòa phủ phải chạy về đây để làm gì rồi. Lúc này đám người trong thôn nhìn về những người đến từ Bạch phủ ánh mắt không còn thân thiện như lúc đầu nữa, mà là những cái nhìn chán ghét vì đã mang họa đến cho họ. Những người Bạch phủ cũng nhận ra điều đó, khoảng cách giữa hai nhóm người ngày càng lớn. Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục thì không lâu sẽ xảy ra những mâu thuẫn không thể hòa giải.
Sự việc này Xuân Phái phát hiện ra sau khi hắn ngừng luyện tập dùng súng cho 9 người đã nói. Lúc này hắn mới bắt buộc phải gọi những người lớn trong thôn lại để giải quyết.
--Trong ngôi nhà cỏ lớn nhất thôn---
Lúc này Xuân Phái đã gọi tất cả những người lớn trong thôn vào. Người bên Bạch phủ Xuân Phái đã bảo Bạch lão già không cho người khác đến gần.
- Hôm nay cháu gọi mọi người đến đây là có việc rất quan trọng cần nói. Như mọi người cũng biết Bạch phủ gần 50 người đã sống ở đây mấy ngày qua. Mọi người có ý kiến thế nào xin cho cháu biết.
Xuân Phái là người gọi mọi người đến nến hắn mở đầu nói.
-Tiểu Khánh à…không phải bà xấu tính. Nhưng mà hiện giờ là lúc rất nguy hiểm. Sơn tặc xử lý nhà họ Dư bà cũng mới biết. Nói rằng bà sợ chết cũng không phải là không đúng, bà sống tầm này cũng coi như đã đủ rồi. Nhưng bà sợ hơn là sơn tặc không tha cho một ai trong số chúng ta. Họ Bạch đến đây ở chẳng khác nào mang tai họa đến đây cho chúng ta.
Bà lão Hạ Đình vuốt vuốt trán nói.
Xuân Phái vẫn im lặng không nói gì cả, hắn đang chờ ý kiến của những người khác.
-Đúng vậy, thế chẳng khác nào mang tai họa đến thôn à. Tiểu Khánh, mấy ngày qua thúc đã định nói với ngươi rồi. Nhưng lại rất khó xử, nói gì thì nói họ Bạch cũng không phải là người xấu. Cháu và mấy đứa nhỏ còn ở trong Bạch phủ cũng vài tháng rồi..nếu đuổi họ đi thì ta không thể làm nổi…
Lão đại Châu Mộc nói.
-Ừ…ta cũng nghĩ như thế. Cuộc sống trong thôn khá lên từ khi Tiểu Khánh đến đây giúp đỡ. Cháu chính là ân nhân của chúng ta nên nếu cháu là người dẫn họ Bạch đến đây ta cũng không trách cháu được.
Lão Nhị nói.
-Nhưng cứ thế này cũng không ổn,họ Bạch vẫn còn ở đây thì chúng ta có nguy cơ rất lớn. Có ngày chết chùm hết. Vẫn nên đuổi họ đi thôi.
Lão tam Châu A Tam nói.
-Đúng vậy…
-Đuổi họ đi thôi….
Lúc này những phụ nhân mới dám nói theo. Ở thời này đa phần phụ nữ không có quyền lên tiếng.
Xuân Phái trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, trước khi gọi mọi người đến đây hắn đã nghĩ tới trường hợp như vậy xảy ra. Thôn nhỏ muốn đuổi người họ Bạch đi khỏi đây.
-Mọi người hãy nghe cháu nói, khi cháu nói xong rồi nếu mọi người muốn nhà họ Bạch rời khỏi đây cháu sẽ bảo họ đi.
Thứ nhất, Cháu muốn nói với mọi người rằng: cho dù họ Bạch không đến đây, thì thôn chúng ta cũng đứng trước nguy cơ rất lớn bị bọn chúng tấn công.
Mọi người chắc trong lòng nghĩ là trước đây cũng không có chuyện như vậy xảy ra đúng không?
Xuân Phái nói xong nhìn mọi người trầm mặc,có vẻ như mọi người đang nghĩ như vậy. Một số còn gật đầu đáp ứng.
-Mọi người hãy nhìn vào số lương thực chúng ta thu được ở trong kho đi, Cháu không nói đến ít hay nhiều nhưng cháu chắc rằng số lượng đó đủ chúng nổi lòng tham. Nhất là thôn chúng ta ở nơi hoang vu và không có thể chống lại chúng.
Thứ hai, Bạch viên ngoại hay Bạch công tử đều là tú tài. Mọi người cũng biết rằng triều đình rất coi trọng người đọc sách. Nên nếu chúng ra tay với người đọc sách khả năng sẽ có quân đội triều đình đến thảo phạt chúng. Cho nên mà nói nhà họ Bạch đến đây sẽ làm chúng ta trở nên an toàn hơn.
Thứ ba, nếu điều xấu nhất là chúng đến nơi này thì ít nhất nếu có người họ Bạch ở đây. Ít nhiều chúng ta càng có thêm sức mạnh để phản kháng.
Mọi người suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định xem thế nào. Tối hãy nói lại với cháu. Nếu mọi người không muốn họ Bạch ở đây cháu sẽ nói họ đi.
Xuân Phái nói xong thở dài đi ra khỏi phòng, để lại là những con người đang suy nghĩ trầm tư.
Thực ra hắn cũng không muốn đuổi họ Bạch đi khỏi nơi này, vì rất nhiều lý do. Những lý do hắn vừa đưa ra với mọi người cũng là một phần. Nhưng chủ yếu là hắn không muốn để mọi người tách ra là vì tách ra rồi sẽ không bảo vệ được tất cả mọi người.
-Thế nào rồi Tiểu Khánh…
Bạch Thái Thành lên tiếng sau khi Xuân Phái vừa đi vào ngôi nhà cỏ mới dựng lên của hắn.
-Họ vẫn chưa quyết định được,tối nay sẽ nói lại với cháu. Nhưng nếu họ không muốn người Bạch phủ ở đây nữa thì chúng ta phải đi thôi.
Xuân Phái vuốt trán nói.
-Cũng làm khó bọn họ rồi, là Bạch phủ liên lụy đến bọn họ. Tối cháu nhớ nói lại với ta nhé. Nếu họ không muốn người họ Bạch ở đây nữa thì sáng mai chúng ta đi thôi.
Bạch viên ngoại áy náy nói.
-Bạch bá bá, cháu vốn dĩ không muốn mọi người phải tách ra vì cháu không muốn ai bị tổn thương cả. Dù sao nếu hợp lại thì chúng ta càng mạnh thêm. Nếu tách ra lúc này vũ khí chúng ta không đủ để chống lại chúng. Bá bá nên nhớ rằng không phải ai liên lụy ai cả, vì vậy người không cần phải áy náy.
Xuân Phái nói xong thì rơi vào trầm mặc.
Người trong thôn tuy rất hiền lành chất phác, và Xuân Phái tất nhiên cũng có cảm tình với họ. Nhưng họ không phải là ân nhân cứu mạng hắn hay gì cả. Người hắn mang ơn là Triệu Tố Tố cõng hắn khỏi con suối lúc hắn đang kiệt sức và cho nơi ăn ở cũng là nàng. Cũng là một ân cứu mạng đi, mà bây giờ Triệu Tố Tố đang ở bên phía Bạch phủ. Nếu rời đi nàng chắc cũng đi theo họ Bạch.
Xuân Phái cũng không biết mấy đứa nhỏ còn muốn đi theo hắn không. Nhưng nếu họ Bạch đi khỏi đây thì hắn cũng lựa chọn đi theo họ. Trong tư duy của hắn thì gần họ Bạch sẽ ăn toàn hơn rất nhiều. Không chỉ thân phận họ là tú tài mà ít nhất sơn tặc đến họ có khả năng phản kháng.
Người trong thôn nếu vẫn đặt niềm tin mù quáng vào vận may, còn ích kỷ đuổi người họ Bạch đi thì Xuân Phái cũng không còn cách nào khác. Hắn là người chứ không phải là thánh mà không tiếc tính mạng mình đi lo cho những người ích kỷ như thế. Có những hôm nằm mơ lại lúc cứu đứa bé trước đầu xe tải sắp va vào nó. Xuân Phái nước mắt cứ chảy dài vì hối hận. Nhưng hắn không biết rằng bản chất con người hắn vẫn là như vậy, bây giờ tình huống đó có quay lại thì bản năng của hắn vẫn là cứu đứa bé mà thôi.
Người trong thôn này đều là những người lớn cả rồi,quyết định thế nào là do họ lựa chọn. Xuân Phái không nợ bọn họ một cái gì cả, có hay chăng là người trong thôn phải mang ơn hắn mà thôi.
Buổi tối rất nhanh đến, Cuối cùng thì bà lão cũng báo với Xuân Phái là họ Bạch ở lại không vấn đề gì cả. Không biết có phải là động lòng vì những lời Xuân Phái nói hay là thấy bản thân họ quá đáng. Nhưng Xuân Phái cũng thở dài một hơi vì như hắn mong đợi.
Hôm sau Xuân Phái quyết định làm thử thủy tinh xem có được hay không. Hắn đắp một cái lò vôi nhỏ để nung vôi từ đá vôi. Có được vôi rồi thì nung tiếp muối baking soda để lấy soda. Cuối cùng trộn hỗn hợp vôi sống nghiền,soda khan và cát trắng rồi nung chảy chúng trong lò.
Lần đầu tiên ra lò là một chất nóng chảy sền sệt và đen như cứt trâu, dù vậy nhưng để nguội cũng lóng lánh lắm. Nhưng dù sao thì nó vẫn đen như cứt trông rất thảm hại. Sau mấy lần chỉnh đi chỉnh lại tỉ lệ ba chất hắn cũng cho ra lò một lò thủy tinh màu xanh lá cây.
Xuân Phái thất vọng lắm,hắn cứ nghĩ là phải làm ra thủy tinh trong suốt nhưng cuối cùng lại làm ra thứ phế phẩm này. Chả lẽ kiến thức phổ thông mình học là sai lầm ư. Hắn không biết rằng thủy tinh có màu xanh lá cây là thủy tinh lẫn oxit sắt. Muốn làm ra thủy tinh trong suốt phải có chất Oxit của Mangan để khử sắt oxit mới được.
Dùng búa đập vỡ thứ phế phẩm đó rồi cho vào thùng gỗ hắn chuẩn bị đem vứt đi, không để lại cũng không tác dụng gì còn làm đứt tay đứt chân rất nguy hiểm.
-Tiểu Khánh…Có chuyện lớn rồi…
Bạch viên ngoại chạy từ thôn đến chỗ Xuân Phái đang làm thủy tinh gần đó nói.
-Bạch bá bá..có chuyện gì từ từ nói.
Xuân Phái đang định mang đống thủy tinh vụn ra rừng đổ thì Bạch viên ngoại đến,trong tay vẫn cầm hộp gỗ có đống rác thủy tinh.
-Hả…trời ơi…Ngươi kiếm đâu ra ngọc lưu ly xanh nhiều đến như vậy.
Bạch Thái Thành nhìn vào hộp gỗ Xuân Phái đang cầm đang phát sáng long lanh thứ ánh sáng màu xanh lá cây nói.
-Ngọc lưu ly…? Người nói ngọc lưu ly ở đâu?
Xuân Phái trố mắt nói.
-Không phải là trong hộp gỗ ngươi đang cầm sao. Đó không phải ngọc lưu ly thì là cái gì?
Bạch viên ngoại nhìn hắn như một sinh vật kỳ dị,đang cố gắng che giấu thứ gì đó rất quý.
-Thứ này ư..
Xuân Phái giơ giơ hộp gỗ.
-Đúng…
Bạch Viên ngoại nói xong nuốt ực một ngụm nước bọt thật lớn.
“đù mé nó, thứ phế phẩm này mà cũng gọi là ngọc lưu ly à. Vậy cũng được à nha” Xuân Phái không ngừng nói thầm. Cái mặt hắn cứ nghệt ra trông rất ngu.
-Bạch bá bá…Số cháu đang cầm này đổi ra bạc được bao nhiêu..?
Xuân Phái nuốt một ngụm nước bọt, tim hắn đập bịch bịch như người chơi lô đề đang đợi kết quả sổ xố vậy.
-Ta không phải người giám định ngọc chuyên nghiệp, nhưng số này ít nhất cũng mấy ngàn lượng…
Bạch Viên Ngoại nhìn chăm chăm nói.
-Mấy …ngàn …lượng…
Xuân phái nói xong cười sằng sặc như một thằng điên.
Hahha…hhaaha…Con mẹ nó…Giàu to rồi…Giàu to rồi. Con đường trở thành bại gia chính là đây, mẹ nó ngọc lưu ly kka ka ka…
Bạch viên ngoại nhìn Xuân Phái lúc thì cười sằng sặc,lúc thì bưng miệng nén cười, lại còn khoa chân múa tay trông rất buồn cười. Ông khẽ lắc đầu cười khổ.Không biết tiểu cao nhân kiểu gì mà như vậy, theo suy nghĩ của ông hắn phải thanh cao không màng danh lợi mới đúng chứ.hazzz…
-Bạch bá bá…vừa nãy người nói chuyện gì mà nguy rồi vậy…
Xuân Phái cuối cùng cũng trở lại mặt đất, nhưng tay vẫn ôm hộp gỗ rất chặt.
-Mấy người trong phủ sáng nay đi săn cùng người trong thôn phát hiện ra một hai người lạ mặt đi săn cách thôn 1,2 dặm. Ta đang nghi ngờ…
Bạch Viên Ngoại đang nói thì dừng lại.
-Người nói là sơn tặc…
Xuân Phái nói.
-Ta cũng không biết…Nhưng bây giờ rất khó nói trước. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Bạch Thái Thành nói như vậy nhưng trong lòng tin chắc là sơn tặc thật sự.
Xuân Phái nghe xong liền lạnh cả sống lưng. Hắn hết nghiến răng ken két rồi đến mím môi. Xem ra sơn tặc đã chuẩn bị đến rồi. Kế hoạch ban đầu là giải quyết Lưu tri huyện trước rồi mới đến sơn tặc. Nhưng chúng cũng không đợi được đến lúc đó. Sơn tặc nếu đã đến thì để cho chúng không thể trở về.
Xuân Phái rất nhanh bỏ hộp gỗ vào tay Bạch Thái Thành đi thẳng vào thôn.