Triều Hán trải qua hơn 400 năm phát triển rực rỡ và thái bình. Nhưng lịch sử không ghi lại những việc nhỏ nhặt xảy ra trong một huyện như Ninh Giang. Hay cũng có thể là do thế giới này không phải là lịch sử của trái đất, nơi mà trước đây Xuân Phái từng ở.
Một phát kiến nhỏ có thể làm thay đổi guồng quay lịch sử của cả thế giới, giống như việc con người biết dùng lửa để làm chín thức ăn. Người biết sử dụng công cụ kim loại… Cái bánh xe tưởng như đơn giản lại làm cả thế giới phát triển đến chóng mặt.
Xuân Phái không biết những gì hắn làm ở đây như dạy kiến thức hiện đại hay làm ra súng và các đồ vật khác, có thể làm lịch sử thay đổi đến mức nào nữa.
Nhưng bảo hắn sống khổ sở mà đợi bị giết, hi sinh cho cái lịch sử thế giới này vận hành theo như quỹ đạo đã định thì hắn không làm được. Con người là như vậy đấy. Mồm thì luôn lúc nào cũng nói “một người vì mọi người”, nhưng khi bảo họ hi sinh bản thân để thế giới tốt đẹp hơn thì rất ít người làm nổi.
Xuân Phái cũng không làm được như vậy. Ít nhất cái thế giới này không có một người thân nào, thì việc gì phải ngu ngốc đợi chết.
Khẩu súng ngắn sau khi chỉnh lại tỉ lệ bột đá lửa với diêm tiêm trong hạt nổ đã vận hành tốt. Cơ cấu giật về hất vỏ đạn ra để súng bắn liên thanh đã làm việc ổn định. Vì thế Xuân Phái mặc kệ tất cả cứ thế làm ra những khẩu súng tiếp theo. Bởi vì đã có kinh ngiệm và bản vẽ sửa lại lần làm trước nên lần này mấy khẩu súng làm sau thời gian nhanh hơn rất nhiều. Ngắn ngủi hơn một tháng thì 9 khẩu súng ngắn hoàn toàn làm xong, sau đó chỉ là việc đúc vỏ đạn và đầu đạn.
Hắn cũng không lo bị lộ ra ngoài. Họ Bạch và mấy đứa nhỏ dù có giữ bí mật nhưng trước sau gì cũng có người biết. Thuốc nổ đen là tự hắn một mình pha trộn trong thư phòng. Hạt nổ làm từ thành phần gì,tỉ lệ bao nhiêu cũng chỉ một mình hắn biết. Nên dù ai lấy được một khẩu súng rồi làm lại y chang cũng không thể làm ra được thuốc súng và hạt nổ. Nên cũng chẳng thể nào vận hành được cả.
Bắn súng không phải là chuyện một hai ngày có thể thành thạo, không cẩn thận lóng ngóng là chết người như chơi. Nên Xuân Phái cần nơi để luyện tập. Vì sự kiện “sét đánh” kinh hoàng lần trước trong phủ nên Xuân Phái không thể nổ súng ở đây được.Thôn nhỏ trong núi cách xa dân cư gần chục cây số trong rừng chính là một nơi tuyệt vời để luyện tập và bàn bạc công việc. Cũng là nơi kín đáo để làm thử thủy tinh.
--Thư Phòng---
-Bạch bá bá, sáng mai chọn ra những người tin cậy. Chúng ta phải về thôn một chuyến.
Xuân Phái ngồi đối diện Bạch Thái Thành nói.
-Về thôn…? Quãng đường gần 20 dặm có khoảng 10 dặm đường rừng núi. Như vậy quá nguy hiểm.
Bạch Thái Thành lo lắng nói.
Trước đây bọn nhỏ lên trấn thì sơn tặc vẫn chưa ngang ngược như bây giờ, với lại lúc đấy lũ nhỏ không có tài sản gì. Bây giờ gần như cả nửa người họ Bạch đi đường, xe có,người có,ngựa cũng có…chính là cái nổi bật để sơn tặc nhắm đến.
-Bá bá, dù có nguy hiểm chúng ta cũng phải đi. Vật này cần có nơi luyện tập mới được. Nếu chúng dám cướp cháu sẽ đục vài cái lỗ trên đầu bọn chúng.
Xuân Phái chỉ khẩu súng trên bàn lạnh giọng nói.
-Ừm..vậy mai xuất phát, để ta kêu người còn chuẩn bị đồ dùng…À lần này chúng ta đi bao lâu mới về?
Bạch Thái Thành sau khi nhìn thấy khẩu súng đen ngòm trên bàn bỗng ớn lạnh. Ông còn nhớ như in cái lỗ bị vật này “đục” vào trên tường gạch. Bất quá ớn lạnh nhưng lại cảm giác lại kích thích không thể lý giải nổi.
Ông lựa chọn tin tưởng tuyệt đối thiếu niên này sau khi bệnh của mình được chữa khỏi.
-Cháu cũng không biết bao lâu, có lẽ là tầm 1,2 tháng gì đó…
Xuân Phái nói.
-Một hai tháng! Lâu như vậy…?
Bạch Thái Thành có vẻ bất ngờ.
-Vâng, sau khi mọi người thuần thục dùng cái thứ này đã. Mà cháu cần nói với người vài chuyện rất quan trọng, ở đây không phải nơi nói chuyện thật tốt. Cháu cũng có vài chuyện cần làm nữa..
Xuân Phái nói.
Bạch phủ giờ đây vẫn là Bạch Thái Thành làm chủ. Xuân Phái tuy là một thiếu niên nhưng Bạch Thái Thành vẫn lựa chọn tin tưởng hắn. Bởi vì không những cách cư xử của hắn rất giống người trưởng thành, mà hắn đã tạo ra những điều kỳ diệu đến khó tin.
Việc này cũng giống như người lớn hiện đại, thấy một thiếu niên đến từ tương lai làm ra kim cương từ than đá ở áp suất và nhiệt độ bình thường vậy. Ai cũng lựa chọn tin tưởng thôi.
Chuyến di chuyển người của họ Bạch ,đến cái thôn nhỏ sâu trong núi bình thường sẽ là một điều rất kỳ lạ. Nhưng kể từ khi sự kiện Dư phủ bị sơn tặc chém giết thì mọi người thấy việc này là điều bình thường. Ai mà không sợ chết chứ, chạy được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Nhưng sau khi ngẫm lại thì quyết định này thật sự cũng không sáng suốt, quãng đường đi hai bên toàn rừng là rừng như vậy là rất nguy hiểm. Nhất là cả một đoàn người và ngựa lớn như vậy di chuyển thì càng dễ gây chú ý.
Sáng sớm tinh mơ, một đoàn người,xe,và lừa thồ nối đuôi nhau đi trên đường lớn của huyện. Họ hướng về phía nam sâu trong khu rừng rậm nguyên thủy. Trên phố những người thấy điều này không ngừng chỉ trỏ,đàm luận:
-Bạch Viên Ngoại chạy trốn rồi…
-Haiz..là ta có số của cải lớn như vậy ta cũng lựa chọn chạy đi. Không lẽ ở đó mà chờ chết…
..Ngươi thì biết cái gì. Hướng đó là đi vào trong rừng sâu,vào đó chẳng khác nào tự sát cả. Tuy sơn tặc ở núi Hương Sơn kia là ở phía Bắc,cách nơi này 20 dặm đường,nhưng ở trong rừng ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu..
-Họ Bạch điên thật rồi…
…
Những lời xì xào trên phố Xuân Phái cũng nghe câu được câu không. Nhưng hắn đoán mấy câu đó đa phần chẳng có gì tốt đẹp cả.
Xuân Phái lúc đầu không nghĩ đến Bạch phủ lần này thật sự là di chuyển hết, không còn chừa một ai. Cho đến sáng hôm sau nhìn đoàn xe ngựa và lừa thồ thì hắn mới sững sờ. Bởi vì tối qua hắn cũng không có nói đến là bảo ai ở lại trông coi phủ cả.
Thật ra Bạch Viên Ngoại không phải là không chú ý đến điều đó, mà là thật sự họ đã đi thì người thân và thê thiếp cũng phải đi hết. Như vậy mới yên tâm được. Nhưng chủ đi thì phải có hạ nhân đi theo hầu hạ, cái thời chết tiệt này nó là như vậy đấy. Chủ nhân không thể tự lo sinh hoạt của bản thân được, nấu nước tắm phải có người đun rồi bưng thùng gỗ đến phòng. Ăn cơm thì cũng chẳng phải nấu ăn,dọn cơm hay rửa bát. Chủ nhân ăn xong chỉ việc nghỉ ngơi ngồi chơi, cho đến tận việc đánh xe ngựa cũng cần phu xe trong phủ đánh. Thành ra như vậy Bạch phủ gói gém hết những gì thật cần thiết như lương thực,quần áo…rồi đi hết không còn một ai cả.
Thực ra hạ nhân hay chủ nhân thì không ai ngốc cả. Nhưng vì thân phận hạ nhân đã gắn liền với chủ nhân rồi. Dù bảo đi đâu họ cũng phải đi mà không thể phản kháng, phản kháng chính là chết. Một nữ nô tỳ có nhan sắc hay không thì khi chủ nhân nhìn trúng cần phải làm bất cứ việc gì, thậm chí như lên giường chẳng hạn. Thì bắt buộc phải làm. Một gia đinh nam thấy nữ chủ nhân xinh đẹp chỉ liếc nhìn một cái, người chủ thấy khó chịu có thể đánh chết mà không phải tội.
Những điều tàn nhẫn,khắc nghiệt..này đối với thế giới cổ đại là việc bình thường xảy ra mỗi ngày.
Xuân Phái lúc này đang ngồi trên một con la,đi lững thững gần đầu đoàn người. Vai hắn đeo túi da,bên trong túi là 7 khẩu súng ngắn và băng đạn. Còn hai khẩu súng hắn buộc trên túi vải gần yên con la. Nếu xảy ra biến động lúc nào hai khẩu súng cũng sẵn sàng nhả đạn.
Còn 7 khẩu súng kia hắn không dám cho ai khác sử dụng, không cẩn thận là tự hại chính mình ngay.
---Núi Hương Sơn---
Cách trấn Bát Tràng nơi Bạch phủ ở,về phía Bắc 20 dặm đường rừng chính là núi Hương Sơn. Con đường đến đó chỉ là con đường mòn,hai bên là bụi rậm và cây rừng rậm rạp. Núi Hương Sơn là núi đá không biết cao bao nhiêu trượng,có nhiều chỗ dựng đứng 90 độ. Nhưng có một điều kỳ lạ là ở lưng chừng núi, lại có một bình nguyên đất bằng phẳng và rất rộng rãi. Bình nguyên này diện tích ước chừng mấy dặm vuông, có thể chứa được mấy nghìn người sinh sống thoải mái. Phía trên bình nguyên lại là một thác nước trắng như lụa đổ xuống.
Phong cảnh hữu tình như vậy nếu có một nhà thơ nhìn thấy thì nhất định sẽ sinh cảm động mà làm ra một bài thơ bất hủ như bài Vọng Lư Sơn Bộc Bố: “…phi lưu há trực tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên”.
Nhưng có nhà thơ nào bây giờ mà đến đây thì sẽ bị dọa tè ra quần, vì núi Hương Sơn bây giờ là ổ của gần 600 sơn tặc hung ác. Trên bình nguyên là của cải,lương thực,nữ nhân…mà chúng cướp được. Không biết bao nhiêu tội ác cũng từ bình nguyên này mà đến.
--Hang ổ của sơn tặc Hương sơn---
Trên ghế thái sư là một nam nhân cao khoảng mét tám, lưng hùm vai gấu. chân tay của hắn thô ráp và to như chân voi. Khuôn mặt của hắn vuông vức,lông mày rậm như 2 con sâu róm khổng lồ. Cái râu quai nón của hắn càng làm hắn trở nên dữ tợn. Nhưng điều đặc biệt là làn da hắn lại rất trắng, cặp mắt một mí bé ti hi nhìn vừa xếch vừa lé,cái môi còn mỏng và mũi tẹt nữa.. trông rất là buồn cười. Nhưng mấy trăm tên sơn tặc ở đây không một ai dám cười hắn cả. Những người cười hắn không ai còn thấy đâu nữa.
Người nọ chính là thủ lĩnh sơn tặc núi hương sơn Mã Điền.
Lúc này một thiếu phụ không mặc quần áo đang dùng miệng của mình mớm rượu cho hắn. Một ả khác đang ngồi bên cạnh cũng trần truồng, tay Mã Điền kia không ngừng xoa nắn hai khối mềm mềm trắng muốt đó.
Nếu có ai ở Dư phủ hay người quen biết cũ có thể nhận ra hai người phụ nữ trần truồng kia chính là tiểu thiếp thứ hai và thứ năm của Dư gia. Ba người khác không chịu được ô nhục đã tự vẫn từ mấy hôm trước. Trên cơ thể hai nữ tử này thậm chí có rất nhiều vết bầm tím,do bị hành hạ đánh đập. Khuôn mặt của người đang bị Mã Điền bóp ngực kia còn bầm tím cả nửa mặt.
-Mã gia, người họ Bạch đang di chuyển..
Một tên tiểu tốt vừa vào cúi đầu nói, hắn thật sự không dám nhìn lên ghế của Mã Điền và mấy vị đường chủ đang “chơi đùa”. Chỉ cảm thấy người nóng lên vừa thở hổn hển nói.
-Họ Bạch nào…à vị Bạch Viên Ngoại kia hả? hắn trốn khỏi huyện Ninh Giang sao?
Mã Điền dừng lại động tác xoa nắn hỏi.
-Không, Mã gia. Bạch phủ di chuyển hết vào sâu trong núi phía nam, gần con thác lớn đó…
Tiểu tốt vẫn cúi đầu nói.
-À..ta còn tưởng hắn dám chạy trốn chứ. Theo dõi hành tung của hắn sít sao vào. Hắn chạy mất chính là tiền và mỹ nữ chạy đấy..ha ha haha..
Để hắn chạy lấy đầu bọn ngươi ra mà đổi…
Mã Điền đang cười lớn tự nhiên dừng lại,lạnh giọng nói.
Vâng..
Tên tiểu tốt đổ mồ hôi lạnh.
-Còn quỳ ở đó làm gì,còn không cút. Muốn tham gia với ta và mấy vị đường chủ sao?
Mã Điền quát.
-Vâng..
Tiểu tốt vội chạy ra ngoài vì quần của hắn tự nhiên thấy ấm lên, nếu bị dọa tè ra sảnh thì hắn không chết cũng bị đập gãy chân tay.
…Haha ….hahha…
-Mã ca thật uy phong…
Hahah…
-Mã ca,hay là chúng ta làm tiếp chuyến nữa đi. Mấy nữ nhân của Dư gia ta chơi chán rồi…
Một tên vừa mập vừa đen nói. Tay hắn còn không ngừng túm tóc nữ nô tỳ Dư gia ấn vào háng của hắn. Người vừa nói là Phạm Vượng, một trong những đầu lĩnh của sơn tặc. Răng hắn vàng khè,đã thế còn mất hai con răng cửa. Nhìn thấy là muốn cười rồi. Nhưng sau cái dáng vẻ buồn cười đó là một ác ma hung ác, không chuyện xấu xa gì hắn không làm
-Vượng “vô sỉ”,ngươi ngu đừng kéo người khác ngu cùng..
Một tên gầy gò mặt trắng,dáng vẻ thư sinh,tay khẽ phây phẩy cái quạt nói. Người vừa nói là Gia Cát Thanh Cao, không biết có quan hệ gì với Khổng Minh sau này hay không. Nhưng hắn hiện tại giống như là quân sư của bọn sơn tặc này. Có thể thấy nữ tử gần hắn là một tiểu thiếp của Dư gia, người này duy nhất là nữ tử trong sảnh này còn nguyên quần áo. Gia Cát Thanh Cao nghe tên có vẻ rất nhã nhặn,sang trọng. Nhưng ngoài Mã Điền thì hắn chính là một cái tàn độc ác ma đứng sau đầu lĩnh.
-Gia cát mặt trắng,câm mõm chó của ngươi lại..
Phạm Vượng cũng không dám nói gì thêm, lần trước hắn vô tình nhìn thấy thằng mặt trắng đang vùi đầu vào háng một nữ nhân cướp được hưởng thụ. Hắn cười tí nữa gần chết. Gia Cát Thanh Cao kia không nói hai lời cầm rìu gõ rụng 2 cái răng cửa của hắn, tặng kèm thêm đôi chân gãy nữa. Vì thế mà cái tên Vượng vô sỉ là có từ ngày đó.
-Mã ca..tên Bạch Thái Thành đó không dễ đụng vào đâu. Thân phận của hắn không bình thường…
Một tên trọc đầu,cao lớn đầy cơ bắp nói.
Tên này là Đại Cẩu, cũng không biết tên thật của hắn là gì. Mà chính hắn cũng chẳng biết nữa. tên này là do Mã Điền mang về khi thấy hắn sắp bị chết đói trộm cái bánh của người ta,rồi đập chết luôn người bán bánh.
-Ồ..thân phận của hắn trước đây hình như ta nhớ ai đó từng nói qua một lần.
Mã Điền vuốt bộ râu quai nón nói.
-Mã ca, ngươi quên rồi sao?
Lần trước Lưu lão gia nói với Mã ca,huyện này thích làm gì thì làm, chứ đừng đụng vào tú tài à. Lưu lão gia là quan huyện mà vẫn chịu ngang hàng cùng tú tài. Bạch Thái Thành kia chính là một vị tú tài.
Gia Cát Thanh Cao phe phẩy quạt giấy nói.
-Ô..tú tài có gì đáng sợ nào..
Mã Điền nhe bộ răng vàng khè nói.
-Mã ca,tú tài trói gà không chặt kia không có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ là triều đình rất coi trọng và để ý đến..
Còn nhớ 3 năm trước một tri huyện của Úc Châu thấy vợ của một tú tài xinh đẹp nên cướp lấy làm thiếp, sau đó hạ độc thủ luôn vị tú tài này. Việc này không ai biết cả, cho mãi đến khi triều đình điều tra lại số tú tài trong huyện đó. Khi họ tra ra nguyên nhân cái chết của tú tài nọ thì Mã ca biết chuyện gì xảy ra với vị quan đó không?..
Gia Cát Thanh Cao phe phẩy cái quạt từ tốn nói đột nhiên dừng lại.
-Chuyện gì…đã xảy ra..
Mấy đầu lĩnh nhao nhao nói.
Gia Cát Thanh Cao không nói chỉ chỉ cười mỉa,mãi một lúc sau đó hắn mới lên tiếng.
-Một nhà ba họ của nhà quan tri huyện đó bị triều đình tru di…
Hắn lạnh giọng nói.
-Núi Hương Sơn tuy địa thế rất tốt, trên có thác nước không lo thiếu nước. Bình nguyên rộng rãi có thể cố thủ vài năm. Con đường lên núi dốc và hẹp nên có thể nói là địa thế dễ thủ khó công, ngọa hổ tàng long. Nhưng 600 người chúng ta chỉ là sơn tặc. Nếu đứng trước mấy vạn quân của triều đình không đáng giắt kẽ răng.
Gia Cát Thanh Cao gấp cái quạt lắc đầu thở dài.
-Còn nhớ trước đây tiểu thư Hạ gia kia chạy theo Châu tú tài nghèo chứ. Hạ gia chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi…
Hắn nói xong nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Trông có vẻ hắn là một vị thư sinh chứ không phải là sơn tặc.
-Vậy cứ thế bỏ qua con mồi Bạch gia kia sao?
Mã Điền tức tối nói.
-Bỏ qua..? Không thể..Nhưng chung quy lại sau này sẽ có biện pháp. Chẳng hạn Bạch Viên Ngoại kia không may bị đá núi đè chết chẳng hạn..
Gia Cát Thanh Cao mỉm cười sáng lạn,giống như một thư sinh lương thiện vậy.
Nhưng các đầu lĩnh ở đây cảm giác sống lưng đột nhiên lạnh toát. Một người tâm cơ vừa sâu lại vừa độc ác như vậy,trừ người ngu muốn chết ra thì ai cũng không muốn dây vào.
Những người đã lên đến đầu lĩnh thì không ai là người ngu cả. Trông chúng dữ tợn và thô lỗ như vậy nhưng chúng là những kẻ tâm cơ ác độc. Giết người không thấy máu.
Còn đoàn người Bạch phủ vừa đến thôn thì Xuân Phái khẽ thở phào. Hai khẩu súng kia chỉ có tác dụng chấn nhiếp, đối đầu với mấy chục người có cung tên đã khó. Đằng này còn có mấy trăm tên nữa. Cho nên mà nói việc để dạy mấy đứa nhóc cùng họ Bạch dùng súng là điều ngay lập tức cần làm
Sorry ae, Con em hàng xóm cầm máy 2 tháng giờ mới trả. Vì thế mà thời gian này k viết dc gì cả, cũng k xem dc Euro. Tôi định viết xong 10c rồi mới đăng nhưng thôi đăng trước 1c để coi như thông báo truyện vẫn đang viết. Cảm ơn mọi người đã đọc (tôi viết được 5c rồi :))