Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 80 : Thủy Tinh




Một chất có thể làm thay văn minh cả nhân loại. Nhờ Thủy Tinh mà Issac Newton kiểm chứng chính xác một cái lông chim và một hòn đá đều có gia tốc rơi như nhau trong một ống thủy tinh đã rút hết không khí. Robert Hooke cũng từ thủy tinh đã tạo ra kính viển vi nhìn thấy những sinh vật rất nhỏ. Galileo tạo ra kính thiên văn quan sát những vệ tinh rất xa Trái Đất của sao Mộc từ đó tính ra gần đúng tốc độ ánh sáng…

Xuân Phái lúc đầu nghĩ rằng tạo ra thủy tinh có thể làm con đường phát tài của hắn trở nên dễ dàng, bằng cách làm ra nó rồi bán.

Vì thủy tinh đối với thế giới này rất quý.

Tuy rằng người Ai Cập đã chế tạo thủy tinh từ 2000 năm trước CN, nhưng thủy tinh này thường lẫn nhiều tạp chất. Nhưng vì bây giờ khoảng cách địa lý lớn như vậy nên thủy tinh vẫn không đến được nơi này.

Nó quý đến mức một vị vua của Pháp cổ đại mà Xuân Phái cũng quên tên rồi. Vị vua này khi chết đi chỉ chôn theo hai ly thủy tinh màu xanh xấu xí đầy tạp chất và vài dụng cụ bên người.

Vụ án sơn tặc xuống phủ huyện tàn sát Dư phủ như một hồi chuông cảnh tỉnh Xuân Phái. Trước đây suy nghĩ của hắn vẫn như thời hiện đại,đó là làm ra thứ gì không phạm pháp thì có thể đem bán kiếm tiền.

Nhưng thế giới cổ đại này nói là đơn giản chính là sai lầm khủng khiếp,thế giới cổ đại này còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Câu nói “thất phu vô tội,hoài bích có tội” chính là đại biểu cho vụ án động trời của Dư phủ.

Khi Xuân Phái nghĩ đến cảnh quy trình làm thủy tinh của mình bị sơn tặc,triều đình.. tra tấn để hỏi, thì sắc mặt hắn bỗng trở nên âm trầm. Khi chưa có sức mạnh tự bảo vệ mình, việc hắn có quy trình làm thủy tinh không thể lộ ra ngoài. Lộ ra chính là cái chết sắp đến.

Thủy tinh có thể phân chia thành nhiều loại, nhưng nhìn chung chất chủ yếu vẫn là Silic dioxit (SiO2). Đó chính là cát trắng,cát vàng,thạch anh..Những chất phụ gia thêm vào có thể làm thủy tinh thay đổi rất nhiều tính chất. Thủy tinh dân dụng được nấu bằng cách trộn cát trắng,vôi sống,soda khan rồi nung đến khi nóng chảy. Khi nguội sẽ tạo thành thủy tinh,quá trình gia công tạo vật dụng là trong quá trình thủy tinh vẫn đang nóng chảy mà làm. Ví dụ như ép khuôn,thổi ống,cắt,kéo…

Ở huyện Ninh Giang, có một dãy núi đá vôi dài đến vô tận gần khu núi Điệp Cốc. Nơi mà Xuân Phái cùng người Bạch phủ đến khai thác muối mỏ. Cát trắng và thạch anh rất dễ tìm kiếm. Soda khan là một chất dùng để giảm độ nóng chảy thủy tinh. Chất này Xuân Phái coi như đã lấy rất nhiều vào kho, đó là muối mỏ chứa baking soda mà trước đây hắn điên cuồng tìm đủ cách lấy về,nhưng vì có quá nhiều ở mỏ nên lấy vẫn không hết. Việc còn lại là nung nóng nó để nó tạo ra soda khan thì lại quá đơn giản. Vôi sống thì lại càng đơn giản,đó là nung đá vôi trong lò thôi.

Một tháng để tang vua của cả nước cổ đại này cuối cùng cũng kết thúc. Việc đầu tiên Xuân Phái làm là mua lại cả cái lò rèn có đủ dụng cụ và quặng mà lần trước hắn đã thuê. Những dụng cụ như nồi hơi nước,quạt gió,lò than.. để làm ra thép hắn cũng giữ lại trong kho muối mỏ.

Quá trình làm những chi tiết ở trong bản vẽ khẩu súng ngắn, đa phần là nấu chảy thép rồi đúc trong khuôn. Những phần thừa dôi ra có thể dùng đá mài hoặc dũa mà mài nhẵn chúng.

Xuân Phái không thể làm tất cả một mình những việc này,phải có người để trợ giúp hắn. Nhưng hạ nhân thì không thể cho vào đây được,thành ra hắn phải chia cho mấy đứa nhỏ và hai huynh muội họ Bạch cùng làm.

Xuân Phái và Bạch Tuyết Kỳ thì nặn khuôn các chi tiết và mài dũa thành phẩm, Bạch Nhân Sinh khỏe nhất thì kẹp lò thép nóng chảy đổ vào khuôn, Châu Tuân quay cánh quạt thổi hơi nước qua lò than đá nóng thổi vào quặng sắt nóng chảy, con bé Triệu Lệ Dĩnh kia thì bỏ than vào lò, Châu Toàn thì kéo ống bễ lò thép…

Một thanh niên 24 tuổi,một thiếu nữ 15 tuổi,một “thiếu niên” 14 tuổi nữa, và 5 đứa nhóc tầm 12,13 tuổi hì hục trong hậu hoa viên đến mười ngày mới đúc xong,và mài dũa trơn nhẵn các bộ phận khẩu súng. Xuân Phái cuộn sợi dây hợp kim sắt-đồng lại làm lò xo rồi lắp ráp lại một khẩu súng hoàn chỉnh. Nhưng cái từ hoàn chỉnh kia mãi 2 ngày sau nữa mới xong.

Mấy đứa nhỏ nhìn thứ “đồ chơi” tinh xảo Xuân Phái làm ra đứa nào cũng muốn cầm chơi một chút. Đứa lớn nhất là Bạch Nhân Sinh kia tự nhiên chơi chưa đủ muốn cầm đi,nhưng may Xuân Phái kịp hò hét mấy đứa khác đè xuống cướp lại.

Nhồi thuốc nổ đen tự mình pha trộn trong phòng kín vào vỏ đạn và hạt nổ làm bột bằng đá lửa và diêm tiêu vào lỗ nhỏ cuối vỏ đạn. Sau đó nhét đầu đạn bằng đồng vào. Xuân Phái nhét sáu viên đạn vào băng rồi bóp cò. Trước con mắt tò mò của mấy đứa nhóc.

-Tạch..Búa đập vào kim hỏa nhưng đạn không nổ…

Xuân Phái tháo viên đó ra rồi tiếp tục cho băng đạn vào.

-Tạch…viên thứ 2…thứ 3….rồi đến viên thứ 6 vẫn không nổ..

Xuân Phái phải chỉnh lại tỉ lệ bột đá lửa và diêm tiêu. Đó là cho tăng thêm tỉ lệ bột đá lửa,và trộn thêm cát mịn nghiền vào hạt nổ để tăng ma sát.

Nhưng mấy đứa bên cạnh không biết đó là trò gì, bọn nó nghĩ đồ chơi này phải chơi như vậy.

-Viên thứ 10….Đoàng…

Một tiếng nổ lớn như sấm vang vọng trong Bạch phủ. Khói bốc lên từ họng súng trắng đen lẫn lộn.

Đầu đạn xuyên qua một cành đào trên cành vẫn còn trái non,làm gãy cành cây rồi găm thẳng vào bức tường gạch hoa viên.

Mấy đứa nhỏ sợ xanh mặt vì kinh hoàng, hai đứa nhỏ nhất là Châu Toàn và Lệ Dĩnh khóc như mưa. Bạch Tuyết Kỳ chân tay run lẩy bẩy. Bạch Nhân Sinh thì run cầm cập khi nhớ đến lúc nãy tranh giành cái “đồ chơi” nguy hiểm này. Nhìn đầu đạn găm trên tường gạch hắn nghĩ đến nếu thứ đó găm vào người không biết hậu quả sẽ ra sao.

-Đi gọi Bạch bá bá đến đây,ta có chuyện cần nói…

Xuân Phái cũng giật mình vì tiếng súng,trước đây học quân sự hắn có được bắn súng AK một hai lần thật. Nhưng đó là lâu rồi, với lại cũng chỉ có duy nhất lần đấy. Những lần bắn khác là trò chơi CS rồi Half life thôi. Trải nghiệm thực tế nó khác với game nhiều lắm.

Gọi mấy lần vẫn không đứa nào đi nổi, Xuân Phái định tự mình đi…

Nhưng hắn đang muốn đi thì cả phủ đã chạy về hướng hậu hoa viên rồi.

-Xảy ra chuyện gì…trời quang mây tạnh sao lại có tiếng sấm sét..

-Trời ơi..mọi người nhìn cành đào..sét vừa đánh gãy cành đào rồi…chạy khỏi nơi này đi…

Mọi người lại hoảng sợ tản đi, nhưng có gần nửa vẫn đang nhìn hai huynh muội họ Bạch,Xuân Phái,cùng lũ nhỏ đang run cầm cập đứng đó. Có hai đứa còn đang khóc ầm ĩ.

-Mấy người các người làm gì thế! Còn không mau chạy đi. Mọi người giúp bọn hắn ra khỏi nơi này, bọn nó sợ quá đứng chôn chân rồi…

Bạch Thái Thành hét lớn.

-Bạch bá bá..người ở lại đây. Những người khác đi khỏi đi, cháu có chuyện rất quan trọng cần nói.

Xuân Phái hít một hơi thật sâu nói.

-Có gì thì ở chỗ khác nói, ngươi không thấy sét vừa đánh gãy cành đào kia hả. Các ngươi còn không mau đi khỏi chỗ này…

Bạch Thái Thành gấp gáp nói.

-Bá bá,người ở lại đây một mình…cháu cần nói chuyện quan trọng.

Xuân Phái vẫn lắc đầu nói.

Bạch Thái Thành cuối cùng cũng đuổi những người khác rời khỏi, Xuân Phái mới đưa súng lên bóp cò lần nữa. Nhưng súng lại không nổ,do vỏ đạn vẫn còn trên nòng không bị hất văng ra. Thành ra viên khác không lên nòng súng được.

Xuân Phái lắc đầu cười khổ tháo vỏ đạn ra rồi lắp băng đạn vào và bóp cò.

-Đoàng…

Một tiếng nổ lớn nữa lại vang lên,viên đạn lần này đục một lỗ khoảng 4,5 cm trên bức tường.

Bạch Thái Thành nhìn lỗ đạn mặt mày xám xịt lại vì hoảng sợ, nhưng một lúc sau đó hắn lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt.

-Tiểu Khánh,cái đồ chơi này ngươi làm cho bá bá phải không…còn không cho ta thêm vài cái nữa.

Bạch Viên Ngoại khoa chân múa tay tay nói.

-Đồ chơi…cho vài cái…

Xuân Phái nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm. Tôi cho ông ăn một viên “kẹo đồng” bây giờ, hắn nghĩ.

-Bạch bá bá,thứ này cho dù sơn tặc có xông vào Bạch phủ thì chúng cũng có vào mà không có ra…đây không phải là đồ chơi à.

Xuân Phái nhìn Bạch Thái Thành lắc đầu thở dài.

-Còn nữa,những gì đã xảy ra ngày hôm nay mọi người phải giữ kín. Không kết cục Bạch phủ không khác gì Dư phủ kia đâu. Sơn tặc không làm mà là triều đình mấy vạn quân làm đấy…

Xuân Phái trầm giọng nói.

-Tiểu Khánh,bá bá cầm thứ đồ chơi này chơi mấy ngày được không…

Bạch Thái Thành vuốt ve thân súng nói.

-Bạch bá bá,thứ này không phải đồ chơi..Người không cẩn thận đục một lỗ trên đầu thì cháu không thể cứu nổi..

Xuân Phái trợn mắt nói.

Đùa gì vậy, đi cho “bọn trẻ con” chơi súng hả.

Xuân Phái cuối cùng cũng giành lại khẩu súng ngắn từ Bạch Viên Ngoại. Nhìn thấy khóe miệng họ Bạch thèm chảy dãi làm hắn thầm khinh bỉ.

-Bạch bá bá, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải bàn. Bá vào thư phòng cùng cháu thương lượng đi…

Bạch Viên ngoại lấy vạt áo lau nước dãi trên khóe miệng,mắt không rời khẩu súng trên tay Xuân Phái, tiến về phía thư phòng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.