Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 8 : Trằn trọc khó ngủ




Xuân Phái nằm xuống giả vờ ngủ được một lúc thì nghe thấy tiếng thổi đèn của Triệu Tố Tố.

Lúc này hắn mới dám mở mắt ra,hắn có một thói quen là khi ngủ ở một chỗ khác thường không thể ngủ nổi.Nên rất nhiều lần đi du lịch hè cùng cty,bạn bè hắn thường thức đến gần sáng,lúc đó mệt lả đi thì mới ngủ được.Hiện tại cũng thế,hắn vân vê cái chăn cũ và bắt đầu suy nghĩ miên man:

Hazz..mấy truyện ảo tưởng hắn đọc trên mạng thì nhân vật chính thường gặp được cơ duyên hoặc trọng sinh vào thiếu gia,công tử gì đó…còn mình thì đúng là khổ không thể nói hết.ây zà..xem ra đành phải dựa vào chính mình thôi.

Ở kiếp trước cũng vậy,tuy gia cảnh hắn là một hộ nông dân bình thường nhưng chẳng phải hắn vẫn chỉ dựa vào chính năng lực của mình đi lên đó sao,đâu có ô dù,quan hệ,hay tiền bạc lo lót gì đâu.

Nghĩ đến đó hắn bắt đầu trầm tĩnh lại như kiếp trước hắn trưởng thành,lòng trầm ổn và đầy tự tin.Cũng may là tri thức kiếp trước cũng không có mất,nên áp dụng vào thời này thì tin rằng với công nghệ của thế kỷ 21 hắn thậm chí là chúa tể của thế giới cổ này cũng nên.

Xuân Phái là một người làm được, ăn được mà chơi cũng được,hắn là một người thèm ăn những món ngon nên mấy quán xá nào có món ngon trong thành phố hắn nhớ gần hết.

Còn chơi ý à,hắn chủ yếu là hứng thú với gái xinh và xe gắn máy phân khối lớn thôi.Ô tô siêu xe thể thao à,ừ thì là một thằng đàn ông thằng nào chả thích nhưng với lương của hắn thì đúng là lúc đó không thể mua nổi.Lại nói về các chất kích thích,gây nghiện hắn không bao giờ đụng đến.Nói đùa à! Không may sốc thuốc,chơi phải hàng giả… thì đúng là tự tay bóp dá*,chết rồi thì méo đâu mà vui với chả thích.

Rượu bia thì hắn ít khi uống,chỉ là khi liên hoan,tiệc,…hay họp mặt bạn bè thì hắn mới uống.Gái gú đối với hắn mà nói thì hắn đúng là kiểu người có nhu cầu cao,những việc “bóc bánh trả tiền” hay đi Trần Duy Hưng không phải là không có.Nhưng khi nghĩ về độ an toàn thì hắn rất ám ảnh nên rất hạn chế.

Trời đất chứng dám,không may không cẩn thận rách ba con sói một phát thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra,Lậu,Giang mai.sủi mào gà…còn tệ hơn nữa là HIV thì đúng là xong đời.Cho nên hắn vẫn luôn “tự trồng trọt”,tán được thì dùng không thì thôi bỏ đi.

Ở thời phong kiến này,theo như hắn biết thì có lấy bao nhiêu vợ cũng không thành vấn đề…haha ngon rồi!,lúc mình giàu thì cứ gặp bé nào xinh mình sẽ hỏi cưới về làm vợ.Lúc đó,mình sẽ xây một tòa nhà thật lớn,làm một cái giường thật lớn và êm để ngủ cùng mấy cô vợ xinh đẹp trên đó,tường cao bảo vệ bằng điện….rất nhiều thứ hiện lên trong đầu hắn làm hắn há miệng cười,suýt chút nữa đánh thức mẹ con Triệu Tố Tố.

Cũng may là bị cô bé Lệ Dĩnh ngủ mớ gác chân lên hắn thì hắn mới tỉnh lại.Hắn nhẹ nhàng đặt chân cô bé thẳng lại xong rồi lại tiếp tục vê chiếc chăn rách.Ài…Trời đất,đúng là hiện thực thảm khốc mà.Hắn thầm than thở.

Lăn đi lăn lại một hồi nhưng hắn vẫn không tài nào ngủ đươc.Bên cạnh là một thiếu phụ xinh đẹp và một tiểu loli,thằng nào mà không động sắc tâm thì đúng là có vấn đề.Tên Xuân Phái này cũng thế,trong đầu hắn cũng hiện lên bao nhiêu cảnh xấu xa không kể hết như trong tưởng tượng của mọi người.

Nhưng bất quá hắn trọng sinh vào cơ thể của đứa bé Chu Tiểu Khánh này mới có 14 tuổi chưa dậy thì à.Không có tiết hocmon testosterone thì vẫn không thể “ớt chỉ thiên” để làm việc xấu được nên hiện tại mà nói thì đúng là thiếu niên trong sáng rồi.hazz..nhưng suy nghĩ của thiếu niên này thì đúng là đen tối không tả nổi.Xuân Phái mơ màng một lúc rồi thiếp đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.