Sự kiện Dư phủ bị đạo phỉ huyết tẩy cả nhà vẫn làm dân chúng huyện Ninh Giang còn boàng hoàng kinh sợ. Nhưng ba ngày sau sự kiện này bỗng nhiên lắng xuống, vì một sự kiện lớn hơn chấn động cả đất nước đã xảy ra.
Vị vua,vị lãnh tụ vĩ đại khởi xướng phong trào nông dân khởi nghĩa chống lại nhà Tần Hán Cao Tổ tức Lưu Bang qua đời. Khắp nơi dân chúng bi thương buồn khổ, có người còn khóc đến cả ngày vì tin tức này.
Hán Cao Tổ xuất thân từ nông dân, khởi nghĩa kêu gọi nhân dân chống lại sự tàn ác của nhà Tần. Minh chứng rõ ràng nhất cho sự tàn ác của nhà Tần là công trình mà dân tàu sau này vẫn tự hào Vạn Lý Trường Thành. Không ai thống kê được bao nhiêu người đã chết khi xây nó, chỉ biết rằng người chết nhiều đến nỗi hầu như cả đoạn trường thành dài đến vô tận, mỗi đoạn đều chôn cất rất nhiều xương cốt.
Sau này thời Minh cũng có vị vua là Chu Nguyên Chương cũng xuất thân từ nông dân,sau đó khởi nghĩa thành công giành được thiên hạ.
Nhưng có lẽ vị vua thật lòng được nhân dân kính trọng nhất là Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ông ta đã mở ra cả một triều đại hơn 400 năm phát triển thịnh vượng thái bình.
Hán Cao Tổ mất cả nước khóc thương,dường như ông trời cũng xót thương như dân chúng. Một số nơi như Kinh Châu có hoàng cung là Trường An hay Dương Châu nơi Xuân Phái đang ở. Trời bỗng đổ mưa lớn liên tiếp hai ngày liền.
Nếu có ai biết được câu chuyện của Lưu Bang khi hắn đang làm phu ở Hàm Dương thì sẽ rất buồn cười,nhưng cũng chẳng dám cười. Lưu Bang thấy xa giá của vua Tần Thủy Hoàng đi qua mà thốt lên rằng: “Ôi! Đại trượng phu phải sống như thế chứ”.
Sau đó hắn mới bắt đầu tạo dựng mối quan hệ,rồi kêu gọi nhân dân khởi nghĩa.Sau đó mới đánh bại Hạng Vũ và trở thành vua một nước.
Lưu Bang có vì nhân dân khổ cực mà khởi nghĩa không thì bây giờ không ai biết cả. Bởi vì hắn chết rồi, mà xét cho cùng khi hắn sống cũng không ai biết được. Nhưng điều mà mãi sau này mọi người đều biết là hắn cũng vì nhu cầu của bản thân mà thôi.
Nhưng dân chúng bây giờ thì chẳng ai biết đến điều thứ hai cả.Họ vẫn cho rằng vị lãnh tụ của họ vĩ đại vì nhân dân vì đất nước mà khởi nghĩa đấy.
Dù nguyên nhân để khởi nghĩa là gì thì Lưu Bang bây giờ và sau này vẫn là một lãnh tụ nông dân vĩ đại mà mọi người đều tôn kính.
Lưu Bang chết đi, thái tử Lưu Doanh lên làm vua.
Lịch sử ghi lại Lưu Doanh lên ngôi lúc 16 tuổi. Hiệu là Hán Huệ Đế.
Hán Huệ Đế hiền lành đến mức nhu nhược, bị Lã thái hậu nắm quyền triều chính trong nước. Bản thân hắn chỉ là một con rối do mẹ hắn giật dây.
Nhưng tất cả điều này hầu hết dân chúng đều không biết. Xuân Phái cũng không mà vị Bạch viên ngoại Bạch Thái Thành cũng chẳng biết gì cả. Họ chỉ biết Hán Cao Tổ mất và Hán Huệ Đế lên ngôi,chỉ như vậy.
Vua một nước chết là một sự kiện rất lớn,dân chúng phải để tang hơn cả tháng trời. Khắp nơi đều treo lồng đèn và vải trắng. Mọi hoạt động vui chơi giải trí,buôn bán đều tạm ngừng. Kỹ viện cũng thế mà tửu lâu cũng vậy.
Bạch phủ cũng thế, phía trước nhà cũng treo đèn lồng trắng và vải trắng. Không treo là tội khi quân chém đầu cả 3 họ như chơi.
Xuân Phái mới đầu không biết định dỡ xuống vì thấy chướng mắt quá,vì như thế chả khác gì trong nhà có người chết vậy. Nhưng sau khi biết như vậy hắn thầm chửi bới mấy đời nhà Lưu Bang “chết thì chết liên quan đíu gì đến tao hả?”. Mà dỡ xuống thì bị chém đầu nên hắn tự nhủ thôi thì cô dâu cũng mặc váy trắng,kotex cũng trắng kia mà…có làm sao đâu.
Bạch phủ đóng kín cổng như bao nhà khác vậy. Nhưng bên trong hoạt động dạy học cho mấy đứa nhỏ của Xuân Phái vẫn diễn ra. Lũ nhỏ và hai huynh muội họ Bạch,hai vợ chồng Bạch Thái Thành. Trên cơ bản bây giờ đã học được 10 chữ số Ả rập từ 0 đến 9. Và 4 phép tính thần thánh là cộng,trừ,nhân,chia.
Ai cũng không nghĩ rằng những thứ trẻ con sau này đứa nào cũng biết, bây giờ nó lại thần thánh đến như vậy. Những vấn đề căn bản của việc tính toán cổ đại đều chỉ cần 4 phép tính này là đủ. Xuân Phái lúc đầu không muốn vợ chồng Bạch Viên Ngoại vào nghe giảng. Nhưng hắn đuổi mãi không được đành chịu thua, người ta còn không đuổi hắn đi đã may mắn lắm rồi.
---Thư phòng---
-Bạch bá bá, bệnh của bá bá cháu đã chữa khỏi. Người không cần lo nữa,vết thương trên bụng người chính là vết mổ chứ không phải bị vấp dao..
Xuân Phái cố ý nói như vậy là có dụng ý của hắn, nhắc khéo cụm từ “cháu đã chữa khỏi” để lấy ơn cứu mạng.Còn vết mổ thì Bạch Thái Thành là người lớn chứ không phải trẻ con, ai có thể lừa nổi hắn chứ.
-Ừm…ta cũng đoán ra phần lớn sự thật rồi..bất quá phu nhân và bọn ngươi không muốn nói ta cũng kệ thôi..
Bạch Thái Thành nói.
-Bạch bá..bá…Cháu muốn…
Xuân Phái ấp úng nói.
-Thôi đừng lập lờ nữa,ta hiểu…
Bạch Thái Thành khoát tay.
-Ý của ngươi là sẽ dẫn cả bọn nhỏ trở về cái thôn nghèo đó chứ gì? Sau khi ngươi chứng kiến cảnh Dư gia bị sơn tặc tàn sát. Ngươi sợ một ngày nào đó Bạch phủ cũng sẽ như vậy…
Bạch Thái Thành thở dài nói.
-Chả lẽ cháu ở đây để đợi chết sao…
Xuân Phái dõng dạc nói.
-Ngươi lo lắng là đúng…có thể sẽ có một ngày như vậy. Ta thật ra cũng muốn rời khỏi đây, nhưng không thể được. Cầm cả đống của cải đi đường chưa đi khỏi huyện đã bị sơn tặc làm thịt rồi. Luật pháp thì có đấy,nhưng nó không thể đến được cái huyện này.
Bạch Thái Thành trầm mặc nói.
-Vậy thì không cần của cải nữa..đi cho hết đi. Chúng ta đi khỏi đây..
Xuân Phái nói.
-Ngươi nghĩ quá đơn thuần, không còn tiền nữa chết đói còn nhanh hơn.Mà ai mà tin ngươi cho người khác hết tiền chứ. Hiện tại không cần nói đến chuyện lấy gì để ăn. Đáng sợ hơn là thê thiếp,con gái..người nhà của ta bị bọn chúng chà đạp. Ai cũng biết đầu lĩnh sơn tặc Mã Điền là một con chó sói háo sắc thành tiếng rồi, bên trên có tri huyện chống lưng hắn cứ thẳng tay mà làm…
Bạch Thái Thành thở dài trầm mặc.
-Vậy cũng tốt hơn là ngồi đây chờ chết…Bạch bá bá…
Xuân Phái nghẹn ngào.
Giờ hắn đã hiểu sự việc không hề đơn giản như mình nghĩ. Đây là tính mạng của gần 50 con người, già có trẻ có. Xuân Phái không có một cái gì cả,hắn có thể an toàn rời đi mà không việc gì cả.
-Được rồi…không cần lo cho bá bá và Bạch phủ. Khi hết thời gian để tang hoàng đế ta sai người đưa bọn ngươi về thôn…Chỉ tiếc là ân cứu mạng của ngươi ta chưa thể báo đáp. Bạch phủ cũng đang trong thời kỳ khó khăn,ta muốn đưa ngươi nhiều bạc hơn cũng không thể…
Bạch Thái Thành cười chua chát.
Xuân Phái trầm mặc không nói gì cả.
Bây giờ rời đi thì mới có thể sống,nhưng là sống trong nhục nhã. Sống trong dằn vặt suốt đời. Ở lại thì chỉ có một con đường là chết.
-Nghe lời ta rời đi thôi,rời khỏi đây mới có hi vọng sống. Ngươi dẫn lũ nhỏ đi tốt nhất là nên giấu mẹ con họ Triệu ra mà đi. Triệu Tố Tố và con bé kia đi theo ngươi thì ngươi càng cầm chắc cái chết hơn. Ta vốn dĩ muốn cho Tuyết Kỳ đi theo ngươi, nhưng như vậy ngươi lại càng nguy hiểm hơn. Thôi thì để nó ở lại phủ coi như khi chết cả gia đình sẽ không bị thành ma côi.
Bạch Thái Thành nói xong nấc thành tiếng mà khóc,nước mắt rơi lã chã.
Sống ở huyện này bây giờ không được có tiền,cũng không được có thê thiếp hay con gái đẹp. Như vậy trước sau gì cũng bị sơn tặc chém giết và cướp hết.
Xuân Phái cũng cúi đầu lau khóe mắt đỏ hoe.
Những người dân quá nhỏ bé để chống lại 3 cái thế lực lớn đến như vậy, 3 thế lực này giống như khối u ác tính ăn vào tận xương tủy con người. Chống lại quyền lực đen bao phủ cả huyện Ninh Giang cổ đại này ư, chính là tìm chết còn nhanh hơn nữa.
Xã hội hiện đại thì vẫn có cái thứ gọi là “pháp luật” che chở. Chịu khó làm chó thì vẫn sống tốt, khác biệt giữa các loài chó là con ở thành phố con ở nông thôn thôi,con ăn xúc xích..con ăn cức..con làm nghiệp vụ,con thì trông nhà…con được tắm rửa chải chuốt trong lồng đẹp, con thì chó hoang mà thôi.Hầu hết chó không ý thức được mình là chó,mà chúng nghĩ rằng người là bạn là cha mẹ của chúng nó.
Chó cắn chủ thì chỉ có một con đường là bị làm thịt.