Triều hán trải qua hơn 400 năm lịch sử, là một thời kỳ dài hưng thịnh và thái bình. Ít nhất những gì ghi chép trên lịch sử là như vậy.
Sau 400 năm này là thời kì Tam Quốc phân tranh.
Dân Trung Quốc luôn có mấy câu cửa miệng đại loại như là “không phải tộc ta cách nghĩ sẽ khác”. Có thể cũng vì lý do đó mà có một cuộc chiến tranh đẫm máu nhất lịch sử của tàu.Ba nước Ngụy,Thục,Ngô lao vào chém giết lẫn nhau. Hồi đó là các nước riêng biệt nên thật sự không thể coi đó là nội chiến được.
Nhưng mà bây giờ nói đến thời hiện đại, vẫn là câu nói “không phải tộc ta cách nghĩ sẽ khác”. Không biết là của thằng tác giả truyện khựa ngu ngốc nào nói, nhưng mà câu nói đó lại thành câu cửa miệng của họ.
Thế nên mới có mấy cuộc khủng bố bằng dao,kiếm trên xe bus của mấy nhóm người Tân Cương. Với những người trong nội tỉnh thường coi mấy dân tộc lạc hậu như là khỉ núi vậy. Ngu ngốc hơn là trào lưu trẻ lại lấy vấn đề này lên mạng đi chế giễu.
Nó cũng ngu ngốc tương tự như mấy lãnh đạo của một nước nào đó vậy.
Chất thải nhà máy nước ngoài trực tiếp thải ra biển mà không xử lý,làm chết hết sinh vật cả vùng biển lớn,cá tôm chết hàng loạt. Môi trường sống ô nhiễm, vậy mà chính phủ còn phải hỏi nhân dân xem chọn cá tôm hay là nhà máy. Ăn được tiền từ họ có nghĩ đến sau này con cháu của chúng ta sau này tồn tại ra sao không. Hay là gửi con cháu sang nước ngoài rồi chẳng cần về nữa nên không quan tâm lắm. Còn lại là những thứ ngu ngốc ảo tưởng rồi chết dần chết mòn trong độc hại sao.
-Bạch bá bá…
Xuân Phái gọi mấy lần sau khi vẫn thấy Bạch Thái Thành thất thần.
-Ừ,Tiểu Khánh…có vấn đề gì sao?
Bạch Thái Thành hiểu rằng thiếu niên này sẽ không tự nhiên đi nói chuyện phiếm. Hắn đến đây chắc chắn là có chuyện.
-Bạch bá bá…Vụ án đạo phỉ từ trên núi Hương Sơn huyết tẩy nhà họ Dư đó. Tại sao huyện nha cách đó không xa lắm mãi tận sáng mai mới đến nơi…?
Xuân Phái hướng mắt đến Bạch Thái Thành hỏi.
-Ngươi nói thử xem..tại sao?
Bạch Thái Thành trợn mắt lên nói.
…
Xuân Phái trong lòng âm thầm chửi bới mấy đời nhà lão già này “con mẹ nó,tôi đang hỏi ông cơ mà? Tự nhiên hỏi ngược lại tôi là sao?”
Có lẽ lâu không thấy Xuân Phái nói gì,Bạch Thái Thành cuối cùng cũng thở dài nói:
-Mẹ của đầu lĩnh sơn tặc Mã Điền kia họ Tào,mẹ của Lưu tri huyện cũng họ Tào…ngươi nói xem thú vị hay không chứ?
Xuân Phái trong lòng lại chửi bới “thú vị cái mẹ nhà ông,ở đó mà giả ngu”.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn từ tốn nói:
-Vậy lời đồn kia là thật…Hôm nay là Dư phủ,ngày mai ngày kia biết đâu lại là Dương phủ hay Bạch phủ của chúng ta…Bạch bá bá không sợ có ngày đó sao?
-Có,ta cũng sợ…ta đã tính chuyển đi. Đến một nơi khác mua một vài mảnh đất lớn rồi làm ruộng,trồng rau…sinh sống. Nhưng mà ta chuyển đi thì số phận của những người khác ra sao…gần 40 người hạ nhân sống bằng gì? Chưa nói là bản thân nhà ta có thể làm ruộng để sống.
Bạch Thái Thành thở dài nói.
-“Thì tất cả làm nông tất,đâu có việc gì đâu? Tại ông quen sướng rồi mới không sống được á”
Xuân Phái tự nhủ trong lòng thế.
Nhưng hắn đâu có biết những rủi ro khác đâu. Không may bị cướp hoặc bị chính hạ nhân trộm tiền bỏ trốn, lúc đó thì cả đám chưa mua được đất đã chết đói hết. Việc chuyển đi phải xem chuyển đi nơi nào,mua đất ra sao. Không phải một chuyện một sớm một chiều mà đi được luôn. Bỏ đi cũng là bỏ hết cả quyền quản lý cửa hàng trước đây.
-Không lẽ chúng ta ngửa cổ chờ chết ư…
Xuân Phái ngẩng đầu lên nói.
-Chờ chết thì không đến nỗi, ít nhất chúng chưa dám ra tay với Bạch phủ.
Bạch Thái Thành nói.
-Không ra tay với Bạch phủ ư…Chẳng nhẽ bá bá là người thân của đầu lĩnh sơn tặc núi Hương Sơn sao?
Xuân Phái nghi hoặc nói.
-Khốn kiếp…ngươi nói hươu nói vượn gì thế.
Bạch Thái Thành tức đến mức thở phì phò nói.
-Nếu không thì tại sao chúng không ra tay với Bạch phủ chứ?
Xuân Phái vân vê cái cằm nghi hoặc.
-Ta không có nói là chúng không ra tay với Bạch phủ, mà là chưa mà thôi. Sỡ dĩ như vậy bởi ta còn có thân phận khác…
-Con rơi của vương gia,quốc sư,tể tướng…ư
Bạch Thái Thành còn chưa nói xong đã nghe Xuân Phái lẩm bẩm, lão hận không thể chôn sống thằng nhóc khốn kiếp này.
-Bạch phủ còn chưa bị huyết tẩy do chúng còn e sợ thân phận tú tài của ta…
Bạch Thái Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
-Tú tài..thì giỏi lắm sao? Cổ của tú tài bằng đồng không sợ bị chém à…
Xuân Phái tức giận nói.
Trong lòng thầm nói “này này, ông ở lại đây mà chờ chết đi nhá…tôi về thôn đây..ài..tiếc cho một thiếu nữ Tuyết Kỳ xinh đẹp bị bọn đạo phỉ chà đạp..không được”
-Oắt con khốn kiếp, Tú tài ngang hàng với quan đấy. Ngu ngốc như ngươi gặp quan thì phải quỳ hành lễ,ta thì được ban ghế ngồi. Ngươi nói xem…
Bạch Thái Thành đốp chát.
-Bạch bá bá, người ỷ vào thân phận tú tài mà không sợ bị bọn chúng ra tay phải không. Bá bá không bị người ta giết đâu, cùng lắm là họ báo lại người bị “ngã xe ngựa” mà ngỏm thôi…
Trước khi người đi có thể giao Tuyết Kỳ vào mấy tiểu thiếp của người để cháu chăm sóc…
Xuân Phái nhếch mép mỉa mai.
-Ngươi…khốn…nạn…
-Ông..ngu…ngốc
…
Một già một trẻ đỏ mắt nhìn nhau.
Xuân Phái bây giờ mới biết là cả cái huyện Ninh Giang này bị khống chế bởi Lưu tri huyện, Mã Điền,Tào gia. Nó chẳng khác gì xã hội đen,chính phủ,và thương nhân là ba thế lực hợp sức với nhau khống chế xã hội hiện đại.
Ở đây chính phủ là Lưu tri huyện, xã hội đen là đạo phỉ trên núi Hương Sơn, thương nhân là nhà họ Tào buôn lụa là,vải vóc…
Kẻ nào chống đối cái thế lực này chỉ có một con đường là chết.
Xuân Phái nhìn cái huyện nhỏ bé này thật sự là không thể “cứu” nổi.
Hắn đã rơi vào một hồ nước đục tối tăm không còn đường nào lui.