Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 72 : Chuẩn bị




-Phẫu thuật…

Bạch phu nhân thở dốc nói

-Vâng, nói cách khác chính là mổ bụng ra tìm đoạn ruột thừa bị viêm đó cắt đi rồi khâu lại.

Xuân Phái hít một hơi dài nói.

-Mổ bụng ư..

Bạch phu nhân và Bạch Tuyết Kỳ sau khi nghe xong 2 từ này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, lảo đảo sắp ngã. Cũng may là không ai bị ngất đi cả. Bởi vì Xuân Phái nói ra một điều quá kinh khủng, đối với thời sau này khoa học phát triển. Con người sớm hiểu biết thì những điều này quá bình thường, nhưng Xuân Phái không lường hết được khi hắn nói ra hậu quả lại dọa người như thế.

-Bạch bá mẫu, nói thật với bá mẫu là cháu cũng chưa từng làm phẫu thuật này. Bệnh này nói rất nguy hiểm cũng đúng. Nó làm đau đớn hành hạ thể xác con người mỗi khi phát bệnh. Nếu không làm phẫu thuật cũng rất khó nói, bệnh này có thể sống lâu thêm mấy năm hoặc hơn, hoặc cũng có thể người bệnh không chịu nổi đau mà chết bất đắc kỳ tử.

Bá mẫu nên suy nghĩ cẩn thận, ta thật không chắc chắn lắm.

Xuân Phái vừa nói vừa cầu xin ông trời cho Bạch phu nhân này từ chối phẫu thuật đi. Đây cũng coi như hắn không có thất hứa, nhưng mà mọi việc không như mong đợi. Trầm mặc nửa ngày Bạch phu nhân mới cắn răng nói.

-Dù chỉ có một phần hi vọng ta cũng sẽ cứu phu quân, không thể ngồi chờ chết như thế được.

Xuân Phái sau khi nghe xong lời này mặt cũng trắng đi.

-Thật sự là chuyện này quá sức hệ trọng. Mong bá mẫu và sư muội không được cho ai khác ngoài chúng ta biết. Còn nữa, việc phẫu thuật này cần bá mẫu và sư muội giúp đỡ cháu. Một mình cháu không thể làm nổi, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ trước khi làm.

Xuân Phái cẩn thận nói.

-Được, vậy có cần làm gì cháu nói trực tiếp với ta đi…

Bạch phu nhân nói.

-Vâng.

Xuân Phái cũng không có nói nữa mà ngồi xuống bàn dùng bút vẽ sơ đồ nhỏ để làm lò luyện thép thô sơ.

-Bá mẫu thấy trên này là mô hình luyện thép đơn giản. Hai người nhớ không được nói với bất kỳ ai…

Cháu cần một cái quạt gió tay quay bằng gỗ thế này…lò đun hơi nước nóng thế này…đây dẫn qua ống trúc… rồi thổi qua chỗ này là than đá nung đỏ…sau đó là quặng sắt nóng chảy…thế này…

Sau một thời gian đủ lâu thì đổ ra những cái khuôn dạng này…rồi đem đi rèn và mài sáng và sắc…các phần này.

Bá mẫu chắc chắn phải thuê một lò rèn tốt rồi, khi dùng xong chúng ta sẽ trả lại…

Về phần rượu mạnh hay là cồn chúng ta cần nhưng lò chưng cất thế này…hơi rượu đi qua trong ống trúc có nước lạnh chảy bên ngoài…ngưng tụ cồn vào bình này…

Tơ nhện thì bá mẫu nên phái người về thôn cháu ở để mọi người kiếm cho..

Thuốc mê thì tìm Quách đại phu xem liều lượng sử dụng hợp lý…tốt nhất là khoảng nửa ngày không dậy.

Bàn phẫu thuật chúng ta nên đóng kiểu dáng này…kích thức như vậy.

Cháu sẽ nói để bá mẫu ghi lại lần lượt từng việc phải làm.

Xuân Phái đọc xong cẩn thận cho Bạch phu nhân và Bạch Tuyết Kỳ ghi lại từng chút một. Đến ghi xong thì đã tối, thậm chí phải thắp nến lên mới nhìn được chữ. Hắn về ăn uống qua loa rồi về phòng ngủ không biết trời đất gì cả.

Cho đến hai ngày sau thì quạt gió,nồi hơi nước,lò than đá cũng đã làm xong. Khuôn dao,kéo,và panh thì trong hai ngày này thuê riêng một thợ nặn khuôn làm. Xuân Phái bây giờ mới biết khuôn đúc làm bằng đất đặc biệt mà chỉ thợ rèn mới biết, không phải loại đất nào cũng được.

Lò rèn sau khi thương lượng giá cả thì cần 5 lượng bạc thuê trong 10 ngày. Lò than,ống bễ,quặng sắt,đá mài,đe rèn,búa…thì được lò rèn cung cấp, dùng xong thì trả lại cho họ.

Thật ra mà nói thì tiền lời cả tháng cộng thêm cả công nữa lò rèn này may ra mới được gần 3 lượng bạc. Nên việc này đối với cả hai mà nói đều vui vẻ.

Xuân Phái cùng 2 mẹ con Bạch Tuyết Kỳ vậy mà lóng ngóng ,đến nỗi phải ngày thứ 2 mới lắp xong toàn bộ thiết bị. Khi đun thì phát hiện ra ống trúc dẫn hơi nước đến lò than bị nứt nên phải thay mới. Ngày thứ 3 thì Xuân Phái trong lúc loạng choạng đổ thép vào khuôn thì nóng quá,thép nóng chảy rơi hết ra ngoài. Thanh kẹp lò thép nóng rơi ngay vào đùi làm cho da thịt non thiếu niên này bị bỏng một vệt dài như con lươn. Bạch Tuyết Kỳ thì không cẩn thận khi đun nước lò hơi, bị lửa cháy mất mảng tóc và quần áo, mặt mũi nhem nhuốc đầy than, nhiều khi bị khói hun ho sặc sụa. Bạch phu nhân thì kéo ống bễ thổi hơi lò thép cũng rộp cả hai đôi tay. Nhưng 3 người này vẫn không ai kêu lên một câu nào cả.

Ngày thứ 4 mọi thứ có vẻ suôn sẻ. Nhưng Xuân Phái đã đánh giá thấp nghề rèn này. Hắn nhấc cái búa sắt nặng trịch lên nện vào phôi con dao mổ đang nóng đỏ, sau đó nhúng nước lạnh, nung nóng và tiếp tục đập. Lực phản chấn làm cả cánh tay hắn tê dại, mồ hôi cứ thế tuôn ra như tắm. Hai đôi bàn tay chỉ một lúc đã phồng rộp nên và nổi mọng nước. Cuối cùng sau khi quấn vải vào tay hắn lại tiếp tục đập, mọng nước vỡ ra làm lòng bàn tay đau đến tê buốt.

Bạch phu nhân cũng phồng rộp cả đôi tay vì kéo ống bễ thổi hơi, nhưng bà cũng không kêu ca gì cả.

Cho đến ngày thứ 9, Xuân Phái đang rèn cái panh cuối cùng thì lảo đảo sắp ngã xuống. Bạch phu nhân và Bạch Tuyết Kỳ đành phải dìu hắn ra chỗ thoáng nghỉ ngơi.Tuy không bị ngất nhưng sau đó thì mọi người không làm nổi nữa. Công việc mài và đánh bóng có thể giao cho hạ nhân làm rồi.

Xuân Phái và Bạch Tuyết Kỳ sau khi về phủ liền bị ốm và mệt mỏi. Mãi đến 3 ngày sau đó thì họ mới khỏi hẳn. Bạch phu nhân thì có lẽ lâu không làm việc nên chỉ bị rộp tay, không có sao cả.

Mười ngày trời mệt mỏi cuối cùng cũng đã xong, Xuân Phái thề rằng lần sau sẽ không bao giờ đụng vào cái lò rèn nào nữa.

Tơ nhện thì đã nhờ người trong thôn lấy về từ trong rừng, chỉ khâu phẫu thuật căn bản là đã xong. Cồn thì chưng cất lại từ rượu mạnh cũng được đầy mấy cái ống tre to. Bàn dùng để phẫu thuật đã đóng xong từ ngày thứ 6 rồi. Mọi việc có vẻ ổn, nhưng mà vẫn không thể làm phẫu thuật ngay được.

Xuân Phái hiểu rằng để làm một cuộc phẫu thuật không hề là chuyện đơn giản. Y bác sĩ phải mất đến 7 năm học trong trường, sau đó 2 đến 3 năm làm thực hành rồi mới có thể phẫu thuật. Hắn tuy là làm liều nhưng cũng không ngu, liều cũng phải có cơ sở để liều. Giờ mà làm phẫu thuật luôn thì chẳng bằng lấy mạng người ta luôn cho xong. Việc này không phải một trò chơi mà chơi hỏng có thể chơi lại được.

-Bạch bá mẫu, người đi thương lượng với Bạch bá bá xem người có đồng ý không? Nếu không cháu cũng chẳng còn cách nào khác.

Xuân Phái nói.

-Ừ,ta sẽ đi nói với ông ấy. Vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu là phẫu thuật.

Bạch phu nhân run run giọng nói.

Bà nghĩ đến những lời hắn nói vẫn còn rất sợ hãi, dường như tâm lý không thể nào ổn định.

-Bá mẫu, chúng ta chưa thể làm bây giờ được. Mà cần phải 3 đến 4 tháng luyện tập. Người nên nói với Bạch bá bá là bệnh này không phải đặc biệt nguy hiểm, nếu không chữa thì sống thêm vài năm cũng không thành vấn đề. Quan trọng là cái cảm giác đau đớn không thể chịu nổi thôi.

Xuân Phái nói.

-Ừm, được rồi. Để ta đi nói với ông ấy.

Bạch phu nhân nói xong liền đi tìm phu quân để lại Xuân Phái đang thờ thẫn trong phòng.

Hai ngày sau thì Xuân Phái cùng mẫu tử nhà họ Bạch cũng bắt đầu buổi tập luyện phẫu thuật đầu tiên. Đối tượng dùng làm thí nghiệm tập luyện, chính là những con lợn đã bị giết thịt của người bán thịt lợn.

Bất quá việc này đầu tiên cũng có chút khó khăn, khó khăn ở đây là lúc đầu họ định bỏ chút tiền ra để thuê con lợn đã giết thịt làm thử phẫu thuật. Nhưng khi chuẩn bị làm như vậy thì rất nhiều vấn đề đã xảy ra.

Thứ nhất là phải dậy thật sớm mới có thể làm, bởi vì những người hàng xeo này cũng dậy sớm để giết lợn làm thịt, cho kịp thời gian bán ngoài chợ. Mà lúc này còn chưa sáng rõ nên không đủ ánh sáng để luyện tập, dù thắp nến thì ánh sáng vẫn rất yếu.

Vấn đề thứ 2 là khi thời gian luyện tập phẫu thuật này không ngắn, mà nếu họ làm xong thì người bán thịt heo mới đem ra chợ. Lúc này thì chợ cũng gần tan rồi, nên không bán được gì cả.

Một vấn đề nữa rất quan trọng đó là thời này phụ nữ không thể tùy tiện đi lại như vậy, đặc biệt là đến nhà bán thịt. Càng không thể hơn nữa là còn muốn mổ lợn. Thời này cái mặt mũi nó cũng quan trọng như tính mạng vậy. Làm như thế thì thanh danh họ Bạch sẽ thối đến tận cùng, cũng gần tương đương với những việc bại hoại như gian phu dâm phụ bị người ta phỉ nhổ, bỏ vào rọ heo mà dìm xuống sông.

Đây thì sẽ không bị như vậy, nhưng sẽ bị người ta phỉ nhổ mỗi ngày. Họ sẽ dùng nước bọt của họ mà dìm chết ngươi. Thời này không như hiện đại, bị hỏng thanh danh thậm chí còn tệ hơn cả cái chết.

Xuân Phái cũng chỉ còn cách nhờ họ giết lợn và dội nước sôi cạo lông, sau đó thì hạ nhân Bạch phủ sẽ đến lấy về. Như vậy thì những việc họ làm trong phủ sẽ chẳng ai biết được gì cả.

Chỉ có điều là mỗi ngày một con lợn như vậy thì số lượng thịt lợn tổng cả 3,4 tháng sẽ rất nhiều. Không thể ăn hết nổi nhiều như vậy.

Tuy Bạch phủ này có tận đến 47 người lận,nhưng ngày nào cũng ăn thịt lợn thì chán không thể ăn nổi liên tục. Chưa kể là còn nội tạng và xương nữa. Số lượng lợn 3,4 tháng này đổi ra bạc cũng không phải là số lượng nhỏ. Một con lợn khoảng 50 cân trung bình rơi vào khoảng 800 đến 900 văn tiền, tương đương với 80 đến 90 xâu. Đã gần 1 lượng bạc rồi, nếu tính cả 4 tháng 120 con lợn thì cũng đã khoảng gần 120 lượng. Chưa tính đến tiền thuê họ giết lợn và cạo lông nữa.

Xuân Phái đành phải bảo Bạch phu nhân để hạ nhân cắt riêng từng đùi và cả miếng sườn…đem toàn bộ đi xông khói. Thịt mỡ thì rán lấy mỡ để nấu ăn, những phần khác như thịt đầu,nội tạng.. người ở phủ ăn không hết thì đem cho hàng xóm xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.