Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 71 : Khó khăn chồng chất




Xuân Phái bước ra khỏi phòng hắn, ngồi trước hiên nhà và day day cái trán. Hắn không khỏi đau đầu về nan đề xảy ra trước mắt. Chưa cần hắn viết ra giấy, mà suy nghĩ trong đầu vấn đề này cũng quá phức tạp. Nhưng hắn chẳng thể buông bỏ, dù chỉ có một chút hi vọng hắn vẫn phải cố gắng.

Xuân Phái tìm đến Bạch Thái Thành lần nữa để xin giấy và bút để lập bảng kế hoạch chi tiết ,về các quá trình chuẩn bị để phẫu thuật. Cũng như cách tiến hành luyện tập giải phẫu thế nào.

Thư phòng là một gian phòng yên tĩnh để rất nhiều sách,tranh... đặt ngay sát hậu hoa viên. Xuân Phái đương nhiên cũng biết phòng này. Nhưng phòng này cũng chỉ có gia đình họ Bạch mới có thể tiến vào đây, đối với những hạ nhân và những người khác. Nó chính là nơi cấm địa.

Xuân Phái đi theo Bạch Nhân Sinh vào thư phòng, thư phòng này có một vài bức tranh treo trên tường, chủ yếu vẫn là giá để các loại sách. Ngoài ra trong phòng còn có một bộ bàn ghế để đọc sách và viết chữ, trên bàn có giá để bút lông, nghiên mực và giá để nến. Một chiếc giường xếp gần đó để tiện nghỉ ngơi khi mệt mỏi. Một chiếc bình cắm một loại cây thân thảo gì đó màu xanh mà Xuân Phái không hề biết tên.

Hắn để ý là trên giá sách vẫn có một vài quyển sách bằng những thẻ trúc cuộn lại, có vẻ như nó rất là cổ. Nhưng tất cả những cuốn sách ở đây đối với Xuân Phái chỉ là mớ giấy vụn và gỗ vụn. Bởi vì hắn chỉ biết chữ Tiếng Việt, và Tiếng Anh. Chữ tàu hắn chẳng biết gì hết. Nhìn như đám mì tôm trứng hành cuộn lại vậy. Rất là đau đầu a.

Xuân Phái không hề biết rằng kể cả có những người tàu hiện đại có ở đây cũng rất khó đọc được. Chữ Hán có hai kiểu viết là phồn thể và giản thể. Kiểu viết lúc này là chữ phồn thể rất nhiều nét khác xa với kiểu giản thể thời hiện đại của Trung Quốc.

Hắn trải một cuộn giấy ngả màu vàng ra bàn, mà chất lượng của nó có lẽ tốt hơn loại giấy carton dùng làm thùng giấy một chút. Xuân Phái cầm cây bút lông lên liền cảm thấy muốn khóc. Hắn không hề biết viết bút lông. Bút lông này theo hắn thấy thì nên dùng để phết mật ong vào đồ nướng thì có vẻ hợp lý hơn.

Xuân Phái chỉ còn cách bảo Bạch Nhân Sinh ,sai người tìm một cái lông ngỗng. Để chấm mực viết như người Châu Âu cổ đại vậy. Lông ngỗng phần dưới rỗng và hở ra một lỗ nhỏ, nên khi chấm mực xuống mực đọng lại trong đó. Viết được một lúc hết rồi lại chấm mực viết tiếp.

Xuân Phái ngồi trên bàn chấm cái lông ngỗng vào nghiên mực, rồi bắt đầu viết từng dòng lên tấm giấy màu vàng đục. Hắn cũng không để ý đến Bạch Nhân sinh đứng bên cạnh, đang há hốc mồm nhìn loại ký tự kì lạ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Nếu có ai đó thời hiện đại biết chữ Tiếng Việt ở đây mà nhìn những dòng chữ Xuân Phái viết trên giấy này, thì đều kết luận hắn là một kẻ điên. Không những là điên mà còn là liều lĩnh một cách ngây dại. Bởi vì việc một đứa trẻ chỉ có 14 tuổi có rất ít kiến thức y khoa cũng như giải phẫu, kỹ năng phẫu thuật cũng không hề có, người phụ giúp và các dụng cụ y tế cũng không…lại dám cả gan liều lĩnh đi mổ ruột thừa cho người bệnh.

Mà bệnh này cũng chỉ là phỏng đoán, có thể không phải là viêm ruột thừa thì sao đây.

Xuân Phái không còn cách nào phải lựa chọn chính hắn làm “bác sĩ” chính. Còn 2 người y tá thì sau khi suy đi nghĩ lại rất cẩn thận, hắn bắt buộc phải lựa chọn vợ và con gái duy nhất của Bạch Thái Thành.

Bởi vì, việc phẫu thuật bụng mổ ruột thừa là một điều thật sự rất khủng khiếp đối với thế giới cổ đại. Việc này không thể để một ai khác truyền ra ngoài. Xuân Phái cũng không biết họ Bạch có đồng ý để hắn làm như vậy không, nếu không đồng ý đối với hắn có lẽ thật sự là tốt hơn. Xuân Phái đang hối hận.

Tương truyền là vào thời Tam Quốc.Chính là sau triều Hán này hơn 400 năm. Tào Tháo bị chứng đau đầu rất nặng, họ Tào tìm đến thần y Hoa Đà để chữa. Hoa Đà sau khi khám xong cho Tào Tháo thì nói rằng bệnh của ngài cần bổ đầu ra để chữa, mới mong có thể chữa khỏi hẳn. Tào Tháo sau khi nghe Hoa Đà nói xong liền sai người giết ông vì cho rằng ông nói đại nghịch bất đạo, vô lí đến tận cùng. Đầu bổ ra thì chết mẹ chứ chữa cái gì nữa. Họ Tào nghĩ như vậy.

Hoa Đà có thể chữa khỏi cho Tào Tháo hay không thì chưa thể kết luận được, vì họ Tào không chịu bổ đầu ra. Nhưng một kết luận chính xác là: đối với thời này việc giải phẫu cơ thể là một điều không ai tin tưởng nổi.

Lựa chọn con người đã viết ra, sau đó lại đến vấn đề dao,kéo,panh…phẫu thuật. Con dao thời này thường là bằng đồng và sắt có một lượng lớn lẫn cacbon, hay gọi là gang. Nên nó không thể đảm bảo độ cứng và sắc bén. Đồng thì mềm, còn gang thì giòn cũng không đảm bảo làm dụng cụ tốt.

Xuân Phái quyết định phải dùng thép để làm dụng cụ phẫu thuật. Nếu nói sơ lược thì thép được luyện trong lò, khi cho khí lò than đi qua quặng sắt nóng chảy. Khí lò than là khí sau khi cho hơi nước nóng thổi qua lò than nóng đỏ (1) .Khí tạo thành có chứa cả Cabon monoxit và Hidro nên khi đi qua quặng sắt nóng chảy sẽ khử oxy trong oxit sắt tạo thành thép .

Nhưng với thời này quy trình này là cũng là một bí mật động trời. Xuân Phái không muốn người nào khác biết kỹ thuật này. Vì an toàn đứng đầu tiên, sau đó là bí mật riêng về lợi ích riêng của bản thân.

Xem ra nên trực tiếp chuẩn bị dụng cụ rồi đến thuê tiệm rèn mà làm, khi làm xong rồi đúc phôi và rèn tại đó mới đem về mài dũa sau cùng. Xuân Phái lẩm bẩm tiếp tục viết tiếp.

Thuốc sát trùng có thể dùng rượu mạnh chưng cất lại nhiều lần để làm cồn khử trùng, nhưng găng tay thì không thể có cao su để mà làm nên đành chịu. Kim khâu phẫu thuật có lẽ nên làm riêng chứ dùng kim khâu quần áo dễ gãy, chỉ khâu có lẽ nên dùng tơ nhện để đảm bảo độ chắc…

Xuân Phái lại chấm mực viết.

Bàn phẫu thuật chắc chắn phải đóng riêng, vì nó cần phải hẹp một chút và dài để y tá hai bên dễ hỗ trợ. Bây giờ vấn đề lo lắng nhất lại là ánh sáng dùng để phẫu thuật. Vì trong phòng không thể đủ ánh sáng, cho dù thắp nến thì vẫn cứ tối. Nhưng nếu làm phẫu thuật ở bên ngoài trời lại càng nguy hiểm. Thứ nhất là dễ bị người khác nhìn thấy, mà thứ hai là trời dù đang nắng vẫn có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào. Dù là một chút mưa bóng mây cũng cực kỳ nguy hiểm…

Cuối cùng Xuân Phái cũng đành phải tính là làm trong sân của hoa viên, và lấy vải quây lại và đuổi hết những người khác khỏi khu vực này.

Tiếp đến là vấn đề thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau,Xuân Phái không biết làm thế nào. Loay hoay một hồi hắn chỉ còn cách dùng thuốc mê cho bệnh nhân ngủ, rồi mới tiến hành phẫu thuật. Thuốc kháng sinh thì đành chịu…

Xuân Phái càng viết kế hoạch trên giấy lại càng đau đầu, có nhiều lúc hắn nghĩ định bảo là Bạch Thái Thành không thể chữa khỏi. Rồi cứ thế dẫn lũ trẻ nhỏ đi khỏi cái phủ này. Sau này đối với Bạch phủ sẽ không phải chịu trách nhiệm cái gì cả, rồi quá trình về sau tính tiếp.

Nhưng mỗi con người có nguyên tắc làm người riêng biệt. Xuân Phái đã hứa sẽ làm thì phải làm cho hết sức, dù kết quả tồi tệ đến mức nào đi nữa.

Xuân Phái viết xong rồi dùng tiếp 2 tờ giấy khác vẽ các dụng cụ như dao ,kéo,panh… ra giấy. Xong xuôi hắn bảo Bạch Nhân Sinh dẫn người đến thư phòng gặp riêng hai mẹ con Bạch Tuyết Kỳ.

Trong thư phòng lúc này chỉ còn Xuân Phái, Bạch Phu Nhân, và Bạch Tuyết Kỳ.

-Bạch bá mẫu,sư muội. Ta có lời này không biết có nên nói ra hay không…

Xuân Phái ấp úng nói.

Hắn đi lại vẻ bứt rứt không yên.

-Có điều gì cứ nói đi, bá mẫu nghe cháu.

-Cái này…thật ra…Bệnh của Bạch bá bá ta cũng chỉ là phỏng đoán. Việc chữa khỏi hay không ta cũng không có nắm chắc lắm.

Xuân Phái dè dặt nói.

-Hai..z..đến đâu hay đến đó vậy. Dù có một thành hi vọng cũng phải thử, dù sao cũng hơn việc ngồi mà chờ chết…

Bạch phu nhân suy nghĩ một lúc lâu mới nói.

-Nhưng còn một vấn đề nữa…cái này…

Xuân Phái thật sự không dám nói thẳng ra.

-Có gì cháu nói thẳng đi, cần dược liệu,ngân châm…hay gì khác để còn chuẩn bị.

Bạch phu nhân đang nghĩ đến khả năng có những loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, như nhân sâm ngàn năm,thiên sơn tuyết liên, linh chi trăm năm…chẳng hạn.

-Sự việc cháu nói ra đặc biệt rất kinh người, có lẽ bá mẫu và sư muội không chấp nhận nổi. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý.

Xuân Phái nghiêm trang nói.

-Được rồi. Ngươi cứ nói, ta đã chuẩn bị rồi.

Bạch phu nhân nói.

-Bá mẫu có biết ruột non cũng như ruột già lợn không?

Xuân Phái nhìn Bạch phu nhân nói.

-Tất nhiên là có, hồi còn nhỏ ta cũng ăn lòng lợn. Ruột non thì hay xào dưa muối, ruột già thì hay nhồi tiết lợn và thịt mỡ vào làm dồi. Chỉ là khi lớn lên cũng ít ăn, cho đến khi làm dâu nhà họ Bạch này thì không còn ăn nhưng món này nữa. Ngươi hỏi như vậy có liên quan gì chứ.

Bạch phu nhân nói.

-Bá mẫu và sư muội hãy nhìn vào hình cháu vẽ trên giấy này. Nó mô phỏng ruột non và ruột già con người. Thật sự nó cũng rất giống của lợn. Mọi người hãy nhìn chỗ này, vị trí giao giữa ruột non và ruột già. Có một bộ phận dư ra một chút, nằm ở bụng dưới hông bên phải. Gọi là ruột thừa. Có lẽ bá mẫu cũng không biết bộ phận này.

Xuân Phái chỉ vào bức hình hắn đã vẽ từ trước mà nói.

Bất quá bức hình hắn vẽ ngoài 3 cái ruột non,già và ruột thừa thì không còn bộ phận khác ,chỉ có cả hông và 2 đùi. Hắn cố đơn giản hết mức có thể.

-Như vậy có nghĩa là…

Bạch phu nhân nghi hoặc nói.

-Vị trí này là ruột thừa. Có thể là bị đọng sỏi đá trong thức ăn..hay rất nhiều lý do khác mà bị viêm lên. Làm người bệnh đau đớn quằn quại, đặc biệt là vị trí hông bên phải. Nên cháu chỉ đang suy đoán phần nhiều là bệnh này. Mà Bạch bá bá cũng bị những triệu chứng như vậy.

Xuân Phái chỉ vào vị trí ruột thừa trên giấy nói.

-Vậy có loại dược liệu nào làm giảm viêm không? Phải chăng nó rất quý hiếm.

Bạch phu nhân lo lắng hỏi.

-Thật ra có hay không thì cháu vẫn không biết được. Nhưng có một biện pháp trực tiếp là phẫu thuật rồi cắt phần bị viêm này đi, rồi khâu lại.

Xuân Phái nói.

Tiền bạc thiếu thì có thể kiếm,buồn lúc này thì sau đó sẽ vui,không may mắn lần này thì lần sau sẽ may mắn…chỉ có sức khỏe của mọi người là quan trọng nhất.Chúc tất cả mọi người một năm mới Tân Sửu khỏe như trâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.