Xuân Phái một đường thẳng đi đến phòng của Bạch Thái Thành. Lúc này lão gầy đến nỗi gần như chỉ còn da bọc xương. Bởi vì hắn không chịu ăn uống gì cả. Hạ nhân nấu cháo gà hạt sen hay món khác tẩm bổ cũng mang lên rồi mang xuống. Bạch Thái Thành không đụng vào cái thìa cái đũa chứ đừng có nói đến việc ăn.
Nghĩ cũng đúng thôi. Ai mà biết mình sắp chết đến nơi rồi có còn nuốt nổi không. Không phải ai thần kinh cũng tốt và lạc quan được trong tình huống như vậy.
-Bạch bá bá, bá bá ổn chứ?
Xuân Phái khẽ lo lắng hỏi.
-Ổn..? đừng có hỏi những câu thừa thãi như vậy. Có gì muốn nói thì nói đi
Bạch Thái Thành dứt khoát phất tay, chẳng muốn dài dòng lôi thôi với hắn nữa.
Một lúc sau cũng không thấy Xuân Phái lên tiếng nữa Bạch Thái Thành nói tiếp
-Bá bá hi vọng ngươi hãy giữ lời hứa mà ngươi đã hứa với ta.
-Vâng, cháu sẽ…
Xuân phái vốn định đùa thêm câu “lời hứa nào cơ ạ?”. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không dám nói vì lúc này không thể đùa được. Không may vị Bạch Viên Ngoại này tức giận mà ngỏm luôn thì xong.
-Được rồi, ra ngoài đi. Ta muốn ở một mình.
Bạch Thái Thành lên tiếng đuổi Xuân Phái.
-Bạch bá bá khoan đã, cháu có chuyện muốn hỏi chút.
Xuân Phái nói.
-Nói đi…
Bạch Thái Thành vừa nhấm nháp chén trà nóng mắt lim dim nói.
-Bệnh của bá bá có phải là cảm thấy rất đau ở bụng không? Đau đến quằn quại, mà vị trí đau là vị trí gần bụng dưới hông, ở bên phải…
Xuân Phái dè dặt hỏi.
Xoảng!
Chén trà trên tay Bạch Thái Thành rơi xuống nền nhà vỡ tung tóe, tay hắn run lẩy bẩy như bị động kinh.
-Ngươi, ngươi…
Bạch Thái Thành run run nói.
-Bạch bá bá, có đúng là như vậy không?
Xuân Phái lo lắng hỏi lại.
-Ừ, ngươi nghe Quách đại phu nói à?
Bạch Thái Thành thở dài.
-Không Phải! là cháu đoán như vậy.
Xuân Phái vuốt vuốt cái mũi.
-Cái gì..ngươi đoán được bệnh ư…
Bạch Thái Thành sửng sốt nói.
-Vâng, cháu biết bệnh này. Có hi vọng có thể chữa khỏi…
Xuân Phái gật gật đầu, hắn nói không có sai đúng là có hi vọng. Nhưng đó là đội ngũ bác sỹ tương lai làm cơ.
-Ngươi nói gì…ngươi nói có thể chữa khỏi bệnh của ta…
Bạch Thái Thành kích động đến nỗi bóp hai vai của Xuân Phái làm hắn đau đớn kêu lên một tiếng.
A..
-Bạch bá bá, ngươi bóp ta đau quá…ta nói là có hi vọng có thể chữa chứ không có nói là chắc chắn mà…
Xuân Phái kêu to lên. Thiếu niên 14 tuổi à, là mầm non của tổ quốc tàu khựa cổ đại. À mà không, phải nói là mầm non của tổ quốc cổ đại dị giới mới đúng. Đây là bản sao khác đôi chút trái đất nha , chẳng liên quan gì đến lịch sử sau này kiếp trước của hắn. Thế mà bị một trung niên bóp vai như vậy không thể chấp nhận được. Nếu khỏe hơn hay người này không phải người bệnh hắn đã đạp cho người này vài cái rồi.
Đau bụng quằn quại có rất nhiều nguyên nhân, có thể là viêm ruột thừa, hoặc viêm ruột thừa cấp tính, viêm loét dạ dày, thủng ruột, ung thư ruột,…
Vì không có thiết bị gì để siêu âm, chụp x-quang, hay nội soi nên Xuân Phái đúng là chỉ có bằng triệu chứng mà đoán thôi, mà cho dù đúng là bệnh viêm ruột thừa cấp tính thì chữa thế nào đây.
Thời công nghệ hiện đại sau này người ta phẫu thuật cắt đi phần ruột thừa bị viêm là ổn. Nói là đơn giản thế nhưng phải có đầy đủ thiết bị hiện đại và dụng cụ chuẩn đoán cũng như phẫu thuật, cộng thêm một đội ngũ y bác sỹ có kinh nghiệm và kiến thức nữa. chứ cái thời này tìm một con dao thép cũng không có nữa lấy gì mà dao với chả phẫu thuật. Còn bác sỹ hay y tá có kiến thức hay kinh nghiệm gì đó thì thôi khỏi nói đi.
Nhưng đưa hi vọng sống cho người bệnh là điều Xuân Phái phải làm, người bệnh đầu tiên phải có hi vọng sống mới cứu được. Đã có nhiều trường hợp bị nan y mà không thể chữa khỏi. Bác sĩ cho họ uống nước mà lừa họ rằng đã khỏi bệnh, và thần kỳ là có người tự khỏi. Tất nhiên là số này là số rất ít. Nhưng cũng có người tin bói toán nói rằng sau này đến tuổi này tuổi kia sẽ bị bệnh nan y mà chết.
Không biết là bói có đúng không nhưng mà họ đã hết hi vọng sống, chắc chắn là chết trước lúc đó.
Việc đưa hi vọng cho người bệnh là một điều rất tốt đối với họ.
-Có hi vọng là tốt rồi, ít nhất còn tốt hơn lão già Quách Minh Đần đó bảo ta ngồi mà chờ chết.
Bạch Thái Thành thả Xuân Phái ra không giấu được hưng phấn. Quách đại phu tên là Quách Minh Trí không hề biết rằng bị Bạch Viên Ngoại đặt cho cái tên là Minh Đần.
-Bạch bá bá, vậy ngươi ăn gì đi đã. Cháu ra ngoài xem xét xem làm thế nào để chữa cho người.
Xuân Phái không khỏi cười khổ khi bước khỏi phòng.
Dụng cụ chuẩn đoán, phẫu thuật đâu, ai sẽ làm, bác sỹ đâu… chẳng lẽ bảo ông kiểu gì cũng chết không thể nghi ngờ sao.
Nhưng Xuân Phái làm gì cũng phải có cơ sở, trong đầu hắn đã có tính toán riêng có thể giải quyết vấn đề này. Dù khó đến đâu vẫn phải thử. Cùng lắm không phải viêm ruột thừa thì mổ ra lại khâu lại thôi. Kiểu gì không thử Bạch Thái Thành cũng chết mà.
Bạch viên ngoại mà biết suy nghĩ này có khi ngỏm củ tỏi ngay luôn à.
Xuân Phái không biết rằng khi hắn mới đi khỏi một lúc thì Bạch Thái Thành đã sai hạ nhân làm rất nhiều đồ ăn mang lên, và ăn như thuồng luồng sau hai ba ngày nhịn đói.
Mấy hạ nhân khi dọn bàn ăn thì nhìn nhau cười khổ. Bệnh thế này ta cũng muốn bị bệnh à.