Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 68 : Bạch Viên Ngoại lo hậu sự




Trong phòng của Bạch Thái Thành lúc này ngoài Quách đại phu ra thì hầu như thân thích họ Bạch trong phủ cũng như thê thiếp đều tập trung cả nơi đây.

Lúc này Quách đại phu mới lên tiếng.

-Bạch phu nhân,Bạch công tử. Vốn dĩ ta cũng không muốn nói gì cả, bởi vì Bạch Viên Ngoại đã dặn ta không được nói. Nhưng ta e rằng phải làm trái ý ông ấy rồi, vì lần này ông ta không biết còn tỉnh lại nữa không.

-Quách đại phu, ngài nói vậy là…

Bạch phu nhân khóe mắt vẫn còn đỏ hỏi.

-Hazz…những lần trước ta đến đây cũng đã rõ về bệnh này. Trước đây dù gặp không nhiều nhưng ta cũng có đọc qua rất nhiều cuốn sách y khác. Bệnh này đừng nói lão hủ ta không chữa được, mà cả ngự y trong cung thật sự không thể chữa.

Quách đại phu vừa nói vừa lắc đầu thở dài chuẩn bị thu hòm thuốc đi ra khỏi phòng, trước khi đi ra còn quay lại nói.

-Bạch lão còn có thể tỉnh lại hay không thì ta không rõ, nếu tỉnh lại thì trong vòng 1 tháng nữa cũng khó lòng qua khỏi. Mọi người có lẽ nên chuẩn bị hậu sự đi thôi.

Quách đại phu đi ra khỏi phòng, khi đi đến cổng thì nhận được 1 lượng bạc rồi cúp đuôi đi mất.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của những thê thiếp của Bạch Viên ngoại và người họ Bạch.

Xuân Phái quay lại phòng định ngủ tiếp, nhưng không thể nào nhắm mắt được. Cứ nhắm mắt là thấy vị Bạch Viên Ngoại xanh xao mặt trắng bệch như người đã chết. Mà cũng chẳng phải nghĩ nhiều làm gì cả. Bạch Thái Thành thật sự đã cách cái chết không còn xa.

Bạch Thái Thành này chết đi có ảnh hưởng đến Xuân Phái hay không?

Câu trả lời là có, thậm chí là ảnh hưởng rất nhiều.

Xuân Phái vốn không phải là người có thần kinh chịu đựng tốt, hay nói cách khác hắn thần kinh khá yếu. Lúc trước khi hắn vẫn còn làm sinh viên từng có mấy lần đi đường nhìn thấy cảnh người bị tai nạn. Cũng không biết những người đó có chết hay không nhưng khi trở về ký túc xá nằm ngủ hắn hầu như đều gặp ác mộng, khiến cho tâm thần cực kỳ bất an. Bạch Thái Thành nếu chết đi đã gây cho hắn ảnh hưởng trực tiếp rồi.

Còn chưa nói đến việc ảnh hưởng gián tiếp, khi Bạch Thái Thành ngã xuống thì cơ nghiệp của Bạch Phủ thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Những mối làm ăn trước đây còn giữ được không là một vấn đề, mà người quản lý có tốt hay không lại là một chuyện nữa. Bình thường chưa nói đến việc Bạch lão già chết đi, lúc còn sống đã bị người ta chèn ép đến khó thở rồi.

Mà Bạch phủ tan tành thì Xuân Phái cùng mấy đứa nhỏ cũng không còn nơi ở. Xuân Phái dù ở đây một thời gian ngắn nhưng trong lòng hắn thật sự thích nơi này và đã coi đây là nhà của mình. Mà tổ chim đã vỡ thì còn gì là trứng lành. Giống như lũ phản động tìm cách quấy phá một đất nước hòa bình vậy, đến lúc quốc gia nguy nan thì mọi người đều chết chùm hết.

Bữa trưa là do một nô tỳ mang đến phòng. Xuân Phái ăn được một bát cơm rồi cũng không ăn nữa. Nhưng lũ nhóc thì vẫn ăn như thuồng luồng và dường như những chuyện trong phủ này không có liên quan gì đến tụi nó cả.

Buổi chiều hôm nay thật đẹp,ánh sáng hoàng hôn màu vàng như mỡ gà rải khắp không gian huyện Ninh Giang. Trong Bạch phủ sự u ám cũng đã không còn được bao nhiêu. Tin tức Bạch lão gia tỉnh lại làm mọi người trong phủ đều vui mừng, nhưng đó chỉ là những hạ nhân chưa biết chuyện. Những người trong phòng bệnh ngày hôm qua dù trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười nhưng dường như vẫn rất bất an.

Bạch Thái Thành vừa dậy việc đầu tiên hắn làm không phải là nói chuyện với người thân, mà là cho người đi gọi một thiếu niên tự xưng là đệ tử của cao nhân.

-Bạch bá bá…tình hình sức có tốt lên không?

Xuân Phái vừa đến đã lo lắng hỏi

Bạch Thái Thành trừng mắt nhìn Xuân Phái, ngươi nhìn ta thế này mà bảo có tốt hay không à.

-hazz..Ta cũng không còn bao nhiêu thời gian sống trên đời này nữa. Có lẽ là một tháng, cũng có thể là nửa tháng. Mà cũng có thể ngay hôm nay đã phải đi.

Bạch Viên Ngoại nói xong mắt cũng lim dim, hai hàng nước mắt không tự chủ được chảy ra trên má.

Bạch Thái Thành chưa hẳn là không sợ chết, điều hắn sợ là khi chết phải xa người thân, xa những người mà mình thương yêu nhất.

-Bạch bá bá…

Xuân Phái không khỏi nghẹn ngào. Con người không phải cỏ cây, sống gần nhau không bao lâu cũng có tình cảm, đặc biệt là một người sắp rời xa cuộc sống vẫn còn đang nói chuyện ở ngay trước mặt.

-Tiểu Khánh, bá bá biết ngươi chưa được bao lâu nên khó lòng đánh giá con người ngươi. Về phần ngươi nói là đệ tử cao nhân hay không đối với ta cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng ta biết ngươi không phải người tầm thường, nếu có thể bá bá xin ngươi hãy ở lại đây giúp Bạch phủ. Như vậy ta mới có thể yên tâm mà đi.

Bạch Thái Thành nói xong nhắm mắt thở dài.

-Bá bá, cháu tuy sống ở đây chưa bao lâu nhưng cháu đã coi đây là nhà của mình. Nên bá bá yên tâm,cháu sẽ ở lại đây.

Xuân Phái nói xong trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh của thiếu nữ Bạch Tuyết Kỳ. Bạch viên ngoại mà biết điều này có lẽ sẽ lập tức thổ huyết mà chết ngay chứ không phải chờ thêm 1 tháng nữa.

Xuân Phái bây giờ rất có cảm tình với vị Bạch Viên Ngoại này. Từ tú tài nghèo khổ đi lên làm thư lại cho quan huyện, rồi sau đó quản lý việc buôn bán. Trong phủ đối xử với hạ nhân rất không tệ, hàng xóm thì hiền hòa đối đãi. Con trai thì thì đỗ tú tài, con gái thì xinh đẹp biết lễ nghĩa.

Đối với thê tử và các vị thiếp hết mực yêu chiều, không bạc đãi một ai. Đối với con trai con gái hắn cũng như vậy. Nên có thể nói là Xuân Phái cực kỳ may mắn được ở Bạch Phủ này.

Không phải nói gì đâu xa, thời cổ đại này có thê tử nào dám đùa giỡn trượng phu của mình bằng việc mình đánh rắm còn đổ cho chồng. Con gái bình thường ít khi được ra ngoài thì Bạch Tuyết Kỳ được chạy loăng quăng khắp nơi.

-Tiểu Khánh, ngươi nói vậy ta cũng an tâm phần nào rồi, ta biết với bản lĩnh của ngươi dù ở đâu cũng sẽ một ngày cá chép hóa rồng, mong ngươi hãy giữ lời hứa vừa nói. Bá bá cần phân phó những việc sau này trong phủ với phu nhân và hai đứa nhỏ. Ngươi lúc ra ngoài nhớ bảo họ vào đây.

Bạch Thái Thành nói xong đuổi Xuân Phái ra ngoài gọi người nhà vào trong.

Xuân Phái bước về phòng ở trong trăm ngàn mối lo lắng. Cả ngày hôm nay vì Bạch phủ xảy ra chuyện mà mọi việc đều đình trệ. Xuân Phái cũng chẳng còn hứng thú bước ra ngoài phố đi dạo.

Dùng qua loa bữa tối, Xuân Phái súc miệng rồi lên giường nằm. Người cổ đại ngủ rất sớm vì tối chẳng có đèn điện hay điện thoại,tivi… mà giải trí.

Xuân Phái trăn đi trở lại suy nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay và tiếp theo nên làm cái gì trong tương lai sắp tới, đến lúc mệt mỏi thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.