Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 67 : Bạch Viên Ngoại nguy cơ




Tin đồn muối mỏ có chất độc lan truyền chóng vánh chỉ sau nửa ngày, một ngày sau đó thì hầu như ai ai trong cái huyện Ninh Giang nhỏ bé này cũng biết. Khắp lề đường đến bờ sông đều chất ngổn ngang những bao muối mỏ bị vứt đi, không vứt ra đường cũng phải vứt. Không có ai đang khỏe tự nhiên muốn đầu độc mình cả, nên phần hầu hết số “ muối độc” này đều bị người ta vứt chỏng chơ ra ngoài đường.

Mỏ muối cũng vắng tanh vắng ngắt không còn một ai, quan binh đã rút đi hết rồi. Vị quan huyện này hắn tự tính tự chủ trương khai thác trong vòng một hai ngày gì đó để giữ làm của riêng, rồi hắn mới đi báo cho quan tri phủ phía trên. Nhưng còn chưa khai thác được bao nhiêu thì đã hay tin muối mỏ có độc, khắp nơi vứt ngổn ngang những bao muối. Nên quan huyện này cũng chẳng còn cách nào khác là thu quan binh về trong sự nuối tiếc.

Còn Xuân Phái sau khi nhìn thấy những bao muối bị bỏ đi đó thì hắn kích động đến nỗi nghe cả tiếng nhịp tim mình đập bình bịch. Cố gắng bưng miệng nén cười để tỏ ra nghiêm túc. Xuân Phái tìm Bạch Thái Thành thương lượng về chuyện thu hồi số muối bị vứt đi, cũng như là khai thác số muối vẫn còn ở khu mỏ.

Nhưng chuyện Bạch phủ thu hồi hay khai thác cũng rất ít người biết được. Vào ban đêm có hai cỗ xe ngựa cứ lẳng lặng rời phủ thu thập số muối bị vứt đi, đến ngày thứ 3 thì số muối bị vứt đi phần lớn đã ở trong kho của Bạch phủ.

-Tiểu Khánh, ngươi nói thật sự là lọc được chất độc ra khỏi muối mỏ sao?

Bạch Thái Thành vẫn rất nghi ngờ nhìn vào số muối trong kho càng ngày càng chất thành đống lớn hơn.

-Vâng, Nếu không cháu cũng không bảo mọi người lấy về.

Xuân Phái thản nhiên nói. Hắn cũng lười đi giải thích, vì có giải thích thì vị Bạch Viên Ngoại này cũng không thể hiểu nổi. Điều hắn quan tâm duy nhất là làm sao lấy được hết số muối mỏ này về kho thôi.

Liên tục trong vòng mười ngày, cứ đến đêm là người Bạch cùng mấy chiếc xe ngựa phủ lặng lẽ rời khỏi phủ đến mỏ muối đốt đuốc lên khai thác muối mỏ. Xuân Phái cùng Bạch Thái Thành cũng trực tiếp đi cùng chỉ đạo. Đến ngày thứ 5 thì không thể chứa hết trong kho nữa, một người tiểu thiếp của Bạch Thái Thành phải ngủ chung cùng một người thiếp khác của hắn để nhường phòng làm kho chất muối. Nhưng số lượng muối ở mỏ vẫn là quá nhiều, cho đến khi không chứa nổi nữa thì số muối mang về chỉ còn cách xếp khoảng sân sau. Vậy mà số lượng muối ở mỏ vẫn còn rất nhiều.

Xuân Phái cùng Bạch Thái Thành cuối cùng cũng phải tạm dừng khai thác muối mỏ. Vì hai lý do chủ yếu, thứ nhất là không còn chỗ nào để muối và thứ 2 là những người hạ nhân trong phủ đi theo khai thác muối cũng gần như kiệt sức.

Tiểu Tam là một hạ nhân trong phủ, sau 10 đêm khai thác muối cuối cùng hắn cũng kiệt sức và ốm liệt giường. Những cơn đau đầu như búa bổ làm hắn lại càng muốn phát điên, nhưng điều làm hắn muốn phát điên hơn nữa là lão gia lại điên khùng bắt hắn và mọi người khai thác loại muối có độc và mọi người đổ đi.

Muối baking soda hay bột nở có vị hơi mặn nhưng không mặn bằng muối ăn, loại muối này rất ít tan trong nước lạnh. Xuân Phái cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu được những người trong huyện này ăn muối này bằng cách nào. Là trực tiếp nhai hay nghiền nhỏ ra nêm vào thức ăn. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng, bây giờ quan trọng là người dân huyện này không quan tâm đến nó nữa.

Xuân Phái 10 đêm này cũng liên tục đi cùng đến mỏ muối. Ban ngày thì dạy mấy đứa nhỏ một vài thứ đơn giản như mấy phép tính,vẽ phác họa,..

Đêm đến thì đến mỏ đào muối cùng mấy người Bạch phủ nên hắn mỏi mệt cả về tinh thần đến thể chất. Đến đêm thứ 11 sau khi quyết định sẽ tạm ngừng đào muối, hắn trở về phủ trong trạng thái mệt mỏi cực độ. Hai mắt cứ nặng trĩu xuống như thể có ai đó đang treo vật nặng lên mí mắt. Cởi đôi giày rồi leo lên giường thì Xuân Phái liền ngủ ngay, cũng chẳng quan tâm đến người còn mùi hôi hám do mồ hôi chảy ra đã khô để lại.

Xuân Phái thật sự rất mệt mỏi. Mặc dù ngủ say như chết nhưng lúc gần sáng hắn cũng không thể không dậy, bởi vì tiếng ồn quá lớn nên không ai trong phủ còn ngủ được nữa. Hắn dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài một lúc. Nhưng chưa cần phải đi rửa mặt ngay đã tỉnh ngủ, hắn nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều người. Chủ yếu là phụ nữ xen lẫn một số âm thanh của đàn ông.

Cả Bạch phủ khoảng 50 người vây xung quanh căn phòng của Bạch Thái Thành, hạ nhân thì ở ngoài lo lắng. Người trong phòng thì khóc như mưa. Khi Xuân Phái rửa mặt xong đến nơi thì tiếng khóc vẫn chưa ngừng nghỉ.

-Có chuyện gì xảy ra, sao mọi người khóc to như vậy.

Xuân Phái kéo kéo áo một nô tỳ trong phủ hỏi thăm. Thật ra hắn cũng biết được căn phòng này là của ai rồi, trong lòng cũng hắn cũng đã thầm đoán được điều gì đã xảy ra.

Nô tỳ kia thấy thiếu niên nhỏ hơn mình mấy tuổi hỏi như vậy cũng hơi tức giận, nhưng nghĩ lại tên này nghe người trong phủ nói hắn là bà con xa của Bạch viên ngoại nên cũng cung kính nói.

-Thiếu gia, Lão gia mắc bệnh nặng, bây giờ đã ngất xỉu bên trong…

Trong giọng điệu của nô tỳ này có vẻ bình tĩnh hơn, có lẽ sự việc như vậy đã xảy ra một vài lần.

Xuân Phái bước vào bên trong nhà thì thấy gần chục người đang vây quanh giường khóc lóc. Trong đó có mấy bà vợ của Bạch Thái Thành và hai huynh muội Bạch Tuyết Kỳ.

-Bạch phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Xuân Phái bước lại gần hỏi thăm. Lúc đầu hắn rất sợ là vị Bạch Viên Ngoại này đã chết nên chưa dám bước vào, nhưng khi nghe đám hạ nhân nói là Bạch Thái Thành chỉ bị ngất đi hắn mới dám bước vào. Con người đang sống sờ sờ như vậy ai thấy người chết mà chả sợ hãi. Xuân Phái cũng không phải là người có thần kinh thép nên hắn cũng sợ.

Nhưng sau khi hỏi một vài lần vẫn không có ai trả lời hắn bởi vì tiếng khóc của mấy bà thiếp của Bạch Thái Thành quá to.

-Im mồm!...

Xuân Phái dùng hết sức hét lên.

Bạch phu nhân và mấy tiểu thiếp đang khóc cũng nín khóc quay đầu lại nhìn thiếu niên mà đã bước vào trong phòng một lúc lâu vẫn không ai để ý. Tất cả đều đang đánh giá thằng bé này là ai sao dám lớn lối như vậy, nhưng cũng chỉ có Bạch phu nhân và hai đứa con của bà biết Xuân Phái thôi.

-Bạch phu nhân, Bạch bá bá đã xảy ra chuyện gì?

Xuân Phái nhìn Bạch Thái Thành còn đang tái nhợt đang còn nằm trên giường, da gà tự nhiên nổi lên trên da của hắn.

-Tiểu Khánh, Bạch bá bá ngươi đang ngủ thì lại đau bụng quằn quại, phu quân ta đau quá không chịu nổi nữa. Một lúc lâu không chịu được nữa thì ngất đi…

Bạch phu nhân thở dài, mắt đã ươn ướt.

-Mọi người làm ơn đừng khóc nữa, xin tản ra ngay đi. Để người bệnh còn lấy không khí mà thở nữa.

Xuân Phái nói to, thực tế mà nói không phải là thời cổ đại này. Mà ngay cả thời hiện đại, một nhóm người lớn vì nguyên nhân như hiếu kỳ… mà tập trung lại chỗ người bệnh nằm. Người bệnh bị ngất đi có thể là không nghiêm trọng, nhưng bởi vì người tập trung xung quanh quá nhiều dẫn đến không còn dưỡng khí mà thở. Vì vậy mà nhóm người vây quanh đó trực tiếp làm người bị bệnh tử vong.

-Bạch phu nhân, người đã gọi đại phu đến chưa?

Xuân Phái lo lắng hỏi, thật ra thì hắn bây giờ cũng không có tin vào đại phu thời này lắm. Khám bệnh thì bắt mạch bốc thuốc, nhiều khi còn lấy cả đống ngân châm dài ngoằng đâm vào cơ thể người bệnh. Dù biết rằng Đông Y qua rất nhiều năm vẫn còn tồn tại đến hiện đại, chứng tỏ được thực nghiệm về giá trị của nó. Nhưng tất cả những đại phu thời này không có kiến thức khoa học mà chỉ học qua thực nghiệm,phỏng đoán.

Người bệnh nhiều khi trở thành “chuột bạch” của những vị đại phu này, càng chết nhiều thì những kinh nghiệm về sau càng dày.

Xuân Phái là một kỹ sư điện chứ không phải bác sĩ hay y tá, những bệnh đơn giản như cảm,sốt,ho..hắn cũng biết được một vài cách chữa đơn giản. Nhưng mà khi đối mặt với những bệnh nan thì hắn cũng chẳng khác bao nhiêu so với mấy “anh em” thời cổ đại này.

-Ta đã phân phó hạ nhân đi gọi đại phu rồi, có lẽ lát nữa Quách đại phu sẽ đến..

Bạch phu nhân nói.

Quách đại phu năm nay đã hơn 50 tuổi, tóc và râu của hắn đều bạc hết. Trước đây hắn đã từng là ngự y dự khuyết trong cung, nói là dự khuyết là bởi vì hắn còn chưa được chính thức làm ngự y. Nhưng ở cái huyện nho nhỏ này hắn cũng chỉ cần danh tiếng như thế, đã đủ để hành nghề kiếm tiền nơi này. Với trình độ như hắn thì hoàng cung chỉ là phụ tá cho người khác, nhưng ở đây hắn chính là thần thánh cứu rỗi nhân dân. Mặc dù hắn chỉ chữa được một vài bệnh đơn giản như ho gà, cảm lạnh…và thực tế là hắn còn thu tiền thuốc rất mắc. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến con đường tiền tài của hắn.

Quách đại phu năm ngoái vừa cưới tiểu thiếp thứ sáu, nghe nói rằng tiểu thiếp này chưa đến 16 tuổi. Xuân Phái mà biết được điều này có lẽ sẽ lập tức phỉ nhổ, nhưng mà độ tuổi này đối với thời bấy giờ là vừa đẹp. Thậm chí có người 12,13 tuổi đã trở thành vợ người khác rồi.

Quách đại phu tối nay thật vui vẻ, đã 5 ngày rồi hắn chưa cày cuốc vị tiểu thiếp này. Tối nay khi vừa ăn uống xong, hắn liền đi thẳng đến khuê phòng của tiểu thiếp. Làn da trơn mịn, trắng bóng, đôi gò bồng đào đầy đặn kèm theo những tiếng rên rỉ của thiếu nữ 17 tuổi. Chưa đầy 2 phút súng của hắn đã nhả hết đạn, tuy vậy hắn vẫn ôm thiếu nữ cười khằng khặc ra vẻ tự hào. Vì độ tuổi này ít ai còn có được phong độ như của lão.

Còn thiếu nữ là tiểu thiếp của hắn mắt vẫn nhắm giả vờ ngủ nhưng trong lòng đang chửi bới không ngừng lão già mắc dịch yếu như sên. Không bằng đại ca A Bưu nhà hàng xóm .

Quách đại phu đang ôm thiếu nữ trần như nhộng trong chiếc chăn ấm áp thì gần sáng có người đập cửa, nghề đại phu của hắn đã quen đêm hôm thức dậy như vậy. Nhưng cũng không có nghĩa là cứ quen là không chán ghét.

Hắn ra khỏi chăn mặc quần áo chuẩn bị hòm thuốc đi chữa bệnh, trước khi đi còn vô cùng khốn nạn ngắt 2 cái hạt đào của thiếu nữ đang ngủ. Làm cho tiểu thiếp hắn đang gặp xuân mộng với thanh nhiên A Bưu hàng xóm cũng đau đớn tỉnh lại trong tiếng rên nỉ.

Quách đại phu vừa đi vừa chửi mắng trong lòng, hắn chửi cái tên Bạch Thái Thành yếu sinh lý sao không chết luôn đi cho hắn đõ mệt,hắn chửi cả cái huyện này…ấy lộn..thế thì thành Chí Phèo mất rồi. Nhưng hắn thật ra cũng chỉ tức giận nhất thời, đến Bạch phủ thì đường xa cộng thêm cái lạnh của tiết trời gần sáng đã làm hắn tỉnh táo lại.

Lúc đi đường hắn đã nghe nói về tình trạng của vị Bạch viên ngoại ở Bạch Phủ này, thực tế hắn cũng không lạ lẫm gì với tình trạng như vậy. Ba lần trước cũng tình trạng tương tự nên giờ hắn đã quen thuộc với việc đi lại trong Bạch Phủ. Căn bệnh mà người này mắc phải đối với hắn cũng có chút quen thuộc, nhưng quen là một chuyện còn chữa được hay không mới là chuyện khác.

Người Bạch phủ thấy Quách đại phu đến tự động rẽ ra một lối đi cho lão. Quách đại phu đến đầu giường đặt ngón trỏ lên cổ tay bắt mạch người bệnh, hắn nhắm mắt một lúc rồi lại lắc đầu liên tục. Sau đó hắn mở hòm thuốc ra lấy một bộ kim châm chuẩn bị đâm vào cổ bệnh nhân.

-Ý…!

Xuân Phái thốt lên hoảng hốt sau khi nhìn thấy cái kim châm bằng đồng rỉ sét màu xanh xám chuẩn bị đâm vào cổ Bạch Thái Thành.

-Hừ..

Quách đại phu khẽ gầm một tiếng, động tác khựng lại rồi thu hồi chiếc kim châm rỉ sét trừng mắt nhìn Xuân Phái. Hắn bỏ bộ kim châm cứu vào trong hộp gỗ rồi nhìn Xuân Phái như kẻ thù giết cha.

Kim châm cứu tốt nhất là dùng bạc vì nó ít khi bị rỉ trong không khí, nhưng để làm ra một bộ kim châm như vậy thì giá của nó không biết hành nghề đại phu mấy năm mới có, nên lão dùng bộ kim châm bằng đồng. Dù kim bằng đồng cũng không có vấn đề gì quá lớn nhưng lão lại rất keo kiệt nên bộ kim châm hắn đang dùng đã gần 2 năm chưa thay thế nên nhìn vào thấy rất đáng sợ.

-Những người thân thích và đủ tuổi ở lại, những người không liên quan lập tức ra khỏi phòng. Ta có chuyện rất quan trọng cần nói

Quách đại phu nói xong liền nhìn Xuân Phái không chớp mắt.

Còn Xuân Phái thấy thái độ của lão như vậy thầm mắng chửi cái lão già dở hơi này, ta đắc tội gì với lão hả. Nhưng mà hắn cũng tự hiểu rằng mình không thể ở đây được nên cũng cất bước đi ra khỏi phòng.

-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.