Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 66 : Muối độc




Hiện tượng đầy hơi và phóng rắm liên tục xảy ra ở khoảng 7 phần dân số trong huyện. Những người có triệu chứng này là những người đã ăn vào muối mỏ ngày hôm qua. Muối này tác dụng với axit (HCl) trong dạ dày giải phóng khí cacbonic nên hiện tượng như vậy tất nhiên sẽ đến. Xuân Phái hôm nay cũng không muốn dạy học, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm là thu về số muối mỏ này càng nhiều càng tốt. Nhưng phần lớn muối ở mỏ bây giờ vẫn chưa được khai thác mà có quan binh canh giữ, sau đó quan huyện này mới thông báo cho quan tri phủ rồi thông báo lên triều đình để đợi quyết định xem ai mới được khai thác mỏ này.

Xuân Phái hiểu rằng số muối này sau khi bị khai thác đưa đi nơi khác thì hắn sẽ không còn đến tay hắn nữa, mà không nói gì đó xa vời bây giờ quan binh đang còn canh gác ở đấy hắn cũng đã không được đụng đến một hột.

Gần như cả đêm nằm trăn trở tính toán. Hắn hỏi nơi cất số muối hôm qua rồi cùng Bạch Thái Thành đi xem qua một lượt. Bạch viên ngoại này cũng không biết có phải dễ tính hay không, hay là biết mình sắp không sống được bao lâu nữa nên cũng tự mình dẫn Xuân Phái đến kho cất số muối.

-Bạch bá bá, ngồi xuống đây nói chuyện một chút đi.

Xuân Phái ngồi xuống một cái bao muối nhưng lại bị viên muối mỏ nhọn hoắt trong bao nhô ra, chọc vào cái mông của hắn nên hắn đành ngồi bệt xuống đất. Lưng dựa vào bao muối.

Bạch Thái Thành cũng không ngồi xuống mà đi tìm một cái ghế rồi đặt mông xuống ngồi đối diện Xuân Phái.

-Bạch bá,Tất cả số muối lấy về hôm qua đều ở chỗ này sao?

Xuân Phái vừa nói vừa vỗ vỗ bao muối.

-Ừ, tất cả rồi đấy. Bây giờ quan gia đang ở đó cũng không ai dám đến lấy thêm, dù sao số muối này cũng đủ dùng mấy năm.

Bạch Thái Thành cũng không nhìn hắn mà mắt nhìn về phía mấy chục bao muối mỏ.

-Bạch bá bá có muốn đi lấy thêm muối nữa không?

Xuân Phái đảo mắt giảo hoạt hỏi.

-Lấy thêm? Ngươi đầu óc có bị vấn đề không hả? Cả cái huyện này chắc chỉ có ngươi nghĩ như vậy. Ngươi ăn không ngồi rồi tự nhiên muốn ăn đòn sao, ta không phải đã nói quan binh vẫn còn đang canh giữ đó sao. Hay là ngươi chán sống muốn đi cướp của quan binh.

Bạch Thái Thành trợn mắt lên nói. Nội tâm hắn đang cực kỳ muốn sụp đổ vì mời một đứa trẻ điên tự xưng là đệ tử của cao nhân về làm tiên sinh dạy học cho hai đứa con của hắn.

Xuân Phái nghe như vậy liền mặt đỏ ra thở phì phò tức giận. Cái gì là ăn không ngồi rồi. Mẹ nó chứ, ta dạy con của ngươi “tiên pháp” thế kỷ 21 đấy. Không biết cảm ơn thì thôi lại còn mắng chửi người khác. Nếu không phải không đánh được thì ta đã cho ngươi vài đấm vài đá rồi. Mẹ kiếp!

-Nếu có cách lấy muối mà không phải trộm cướp bá bá có lấy không?

Xuân Phái nghiến răng ngiến lợi nhịn nói.

-Lấy, sao không chứ. Có điên mới không làm, nhưng cách gì được chứ. Muối là hàng cấm đặc biệt của triều đình, đụng vào là rơi đầu à.

Bạch Thái Thành liền nổi lên lòng tham.

-Được rồi, bây giờ bá bá thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người đều biết rằng cả số muối trong mỏ lẫn số muối mọi người đem về nhà ăn đều là muối độc?

Xuân Phái dựa lưng vào bao muối ngửa mặt nhìn mái nhà nói.

-Muối độc? ngươi lại tính đi phao tin đồn bậy bạ sao? Ngươi nghĩ là ai cũng ngu như ngươi đi tin nó là độc đấy.

Bạch Thái Thành thở dài thất vọng, thằng nhỏ này suy nghĩ quá ngây thơ đi. Đệ tử cao nhân mà ngốc như vậy ư.

Xuân Phái nghe xong vậy định nói luôn câu “ông mới ngu ấy”, nhưng hắn cố mím môi nhịn được.

-Mọi người tin hay không thì cũng sẽ phải tin, bởi vì muối này chính là muối “độc”.

Xuân Phái cắn răng nói.

-Thật sự…

Bạch Thái Thành đứng bật dậy.

-Nếu không bá bá cứ đi hỏi những người trong phủ xem. Có ai mà từ sáng đến giờ không phóng rắm không? Bá bá cho hạ nhân ra chợ hỏi xem, có phải hầu hết những người ăn muối hôm qua đều bị như vậy không?

Xuân Phái vắt tay lên gáy dựa vào bao mắt nhắm lim dim nhìn xà nhà kho.

Bạch Thái Thành cũng chẳng để ý Xuân Phái nữa, hắn mở cửa kho đi ra phân phó hạ nhân ra chợ hỏi tin tức. Hắn cũng tự mình đi hỏi từng người xem có triệu chứng như vậy không. Không có ai trả lời là mình phóng rắm cả, nhưng khi hỏi họ đều cúi đầu đỏ mặt ấp úng thì liền biết rồi.

Bạch viên ngoại chờ đến khi đám hạ nhân từ chợ về liền biết tin tức, xác định rằng những người ăn muối từ tối qua đến bây giờ đều phóng rắm. Mà chính là hắn và người thân hôm nay cũng đã trải nghiệm qua, nên không thể nghi ngờ được

Bạch Thái Thành liền đi tìm Xuân Phái, nhưng tìm mãi vẫn không thấy hắn đâu. Bạch Thái Thành liền quay lại nhà kho, vừa mở cửa ra thì thấy Xuân Phái vẫn còn đang dựa vào bao muối ngủ ngon lành. Đã thế hắn còn hơi nghiêng người nên nước dãi chảy ra đầy miệng. Hắn tối qua thức khuya suy nghĩ nên rất mệt mỏi.

Sau khi gọi vài lần vẫn không thấy Xuân Phái tỉnh dậy, Bạch Thái Thành liền đi lại đá nhẹ vào chân của hắn.

Xuân Phái tỉnh dậy trong sự tức giận, hắn rất ghét việc đang ngủ ngon lại bị người khác đánh thức. Lau lau khóe miệng đầy nước miếng, Xuân Phái đứng dậy nhìn Bạch viên ngoại như kẻ thù.

Không để ý đến thái độ của hắn, Bạch Thái Thành nói.

-Ngươi nói đúng, những người ăn muối mỏ ngay hôm qua khai thác đều bị như vậy.

Xuân Phái tỉnh bơ như đã biết chuyện sẽ như vậy. Trong lòng hắn đang thi thầm “chả đúng, không bị như vậy trừ khi trong dạ dày những người ở đây không có axit.mà không có thì sao mà tiêu hóa đây”. Nhưng bề ngoài hắn vẫn ra vẻ thản nhiên nói.

-Vậy bá bá chuẩn bị cho hạ nhân ra ngoài đi phao tìn đồn muối độc đi, khi không còn ai dùng muối này nữa và quan gia tránh khỏi mỏ muối chúng ta sẽ khai thác.

Xuân Phái nói.

-Được rồi, ta sẽ đi phân ph..ó….mà khoan…Nếu là muối độc thật thì chúng ta còn lấy làm gì.

Bạch Thái Thành vừa muốn bước ra cửa thì giật mình quay lại nói.

-Đúng là muối “độc”, nhưng chúng ta có cách để khử độc trong muối này.

Xuân Phái cũng chẳng muốn giải thích rằng đây không phải muối độc, hay là mỏ baking soda gì cả. Giải thích như thế Bạch viên ngoại này cũng chẳng thể hiểu nổi.

-Mà bá bá khoan hãy đi, quay lại đây cháu có cách này khiến cho những tin đồn trở nên càng thật.

Xuân Phái cười cười nói.

-Ngươi nói đi…

Bạch Thái Thành nói.

-Bá bá phân phó mấy hạ nhân ra ngoài gặp một vài vị đại phu, tốt nhất là mang tin muối độc này lan ra từ chỗ họ thì sẽ càng đáng tin hơn. Muốn hiệu quả họ tuyên truyền ra nhanh nữa thì biếu họ 1,2 lượng bạc. Hehe,Bạch bá bá thấy sao?

Xuân Phái nhìn Bạch Thái Thành nói.

Còn Bạch Thái Thành nghe xong liền trợn mắt lên. Ông không thể tưởng tượng nổi đứa nhỏ này mánh khóe lại thâm sâu đến như vậy, nhưng như vậy cũng tốt. Ít nhất tiên sinh của 2 đứa con mình như vậy sau này mình có ngã xuống cũng đỡ lo đi nhiều phần.

Báo chí là một thứ tuyệt vời, nó cập nhật tin tức mỗi ngày giúp con người hiện đại thích nghi với cuộc sống. Đôi khi nó cũng thật là vi diệu. Nó có thể biến một người tầm thường trở thành ngôi sao nổi tiếng, nó có thể biến một con cave hạng sang trở thành kiều nữ bước trên thảm đỏ…

Nhưng thời cổ đại không có báo chí, mà có một loại nhiều khi lan nhanh hơn. Đó là tin đồn.

Tin đồn muối có độc là một tin đồn khủng bố được lan truyền đến khắp huyện Ninh Giang này chỉ trong vòng nửa ngày. Nó khủng bố là bởi vì nó liên quan đến tính mạng của cả huyện, còn tại sao nó đáng tin ư. Chính là tin đồn này không chỉ là từ dân thường lan ra, mà là từ vài vị đại phu khám bệnh cho mọi người.

Đại phu nói rằng muối này có độc vật, khi ăn vào nào là bụng gây ứ hơi, chướng bụng, phá hủy nội tạng trong cơ thể, làm tắc khí huyết,…

Mọi người khi nghe thấy đã tin gần 10 phần, bởi vì những triệu chứng như vậy họ thật sự mắc phải. Còn những đại phu được Bạch phủ biếu 2 lượng bạc thì cũng như vậy. Triệu chứng như thế họ cũng phát sinh và khẳng định nó gây ra từ muối mỏ. Hai lượng bạc cũng coi như tiền 2,3 tháng làm đại phu rồi. Vừa có tiền lại vừa làm việc tốt thì ngu gì mà không làm ( cave said :v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.