Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 65 : Muối đánh rắm




Nhóm người Xuân Phái cùng những người ở của Bạch phủ đi được khoảng hơn một cây số thì gần như kiệt sức. Cái nóng oi ả của buổi trưa làm người ta cảm thấy sắp ngất đi. Nhất là còn phải mang một khối lượng nặng đi đường dài nữa. Cũng may là họ men theo đường mòn trong rừng mà đi nên có bóng cây che bớt đi cái nắng chói chang đó. Nhưng che là một chuyện còn nóng thì vẫn cứ nóng.

Muối đối với thời nào nó cũng rất quan trọng, chỉ là thời hiện đại giá rất rẻ nên hầu như ai cũng tiếp cận được đến. Nhưng bạn cứ thử 1,2 ngày gì đó ăn thức ăn mà không cho muối thử xem. Ăn có ngon không? ăn được nhưng không ngon mà nhiều người thậm chí còn không nuốt nổi. Cơ thể thiếu muối thời gian dài gây ra nhiều vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe như bệnh bướu cổ, thiếu chất điện giải…

Xuân Phái thật là đủ tâm trạng thay đổi liên tục khi thấy nhóm người ở Bạch phủ và lũ nhỏ đang lấy từ trong bao ra mỗi người một cục muối và bắt đầu liếm. Nam nữ hay già trẻ gì cũng không phân biệt.

Nhóm người làm nhiều khi trong bếp cũng vụng trộm nhón một ít ăn, nhưng chỉ dám ăn thật ít. Bây giờ mỗi người một bao đang vác rồi nhưng số muối này không phải của họ. Nô tỳ hay gia đinh trong phủ đều có khế ước bán thân, khi nào khế ước vẫn còn thì tất cả những gì của họ đều là của chủ nhân.

Xuân Phái thấy cảnh như vậy đầu tiên liền muốn cười nhưng hắn che giấu rất kỹ không ai nhìn ra cả, sau đó là cảm giác kinh dị rồi thương hại…

Trời nắng chang chang, đường dài vác nặng. Họ đã mất nước rồi còn ăn muối như chưa bao giờ được ăn nên ai cũng khát khô cả họng. Cả nhóm đành xuống con suối nhỏ ngay gần chỗ nghỉ chân vốc nước uống. Xuân Phái bây giờ cũng chẳng còn quan tâm cái gì mà ăn chín uống sôi hay là nước bẩn với ký sinh trùng gì cả. Hắn cũng vốc từng ngụm ngước lớn bằng tay rồi uống thỏa thích bằng mồm.

Cũng may buổi trưa nhóm người tiếp viện trong phủ cũng đến, mang theo rất nhiều bánh bao và thịt khô. Nhóm người ăn uống rồi nghỉ ngơi vác tiếp khoảng một cây số nữa thì đến đường lớn. Nơi đây hai cỗ xe ngựa chuyển chuyến trước về đã quay lại và chờ sẵn ở đây. Nhưng mà Xuân Phái về đến phủ cũng đã tối mịt.

Xuân Phái dẫn lũ nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm ngay trong phòng. Cơm là do một nô tỳ mang đến phòng rồi đặt ở trên bàn. Ăn xong mấy đứa nhỏ cũng không phải dọn mà kêu người tới lấy mang đi. Xuân Phái ngồi nghỉ một chút rồi đi ngủ luôn, hắn cũng chẳng hề quan tâm đến số muối được cất đi thế nào. Hắn ngủ say như chưa từng được được ngủ vậy, đến nỗi cô bé Lệ Dĩnh ôm cổ hắn nước dãi chảy ra đầy cổ và thằng bé Châu Tài gác cả hai chân lên cái bụng hắn cũng không hề hay biết gì.

Số muối Bạch phủ khai thác được chất vào kho, khối lượng khoảng 5,6 trăm cân cẩn thận phủ rơm rạ lên phía trên. Ai cũng biết rằng quan phủ có thể tùy ý xét nhà bất kỳ ai trong huyện này. Nhưng xét nhà thì sao chứ, dù có phát hiện ra số muối này cũng chẳng cách nào mà thu hồi hay là xử phạt cả. Triều đình chỉ có luật là cấm khai thác và những ai không thuộc quản lý của họ buôn bán thôi.

Ngươi phát hiện ra nhà ta có nhiều muối thì sao. Số muối này là nhà ta mua về dùng đấy, ta cũng không khai thác ở đâu hay buôn bán gì cả. Ngươi nói là ta khai thác vậy ngươi chứng minh được không?

Luật nào cũng luôn có kẽ hở cả.

Xuân Phái thức dậy khi tên gia đinh gõ cửa phòng hắn kêu hắn dậy đi gặp Bạch Thái Thành. Hắn hôm qua vác nặng đi xa mệt quá nên ngủ dậy muộn, Xuân Phái bực dọc kêu bọn dậy đi rửa mặt súc miệng rồi đến hậu hoa viên. Vừa đi hắn vừa thở dài buồn bực vì bị đánh thức, dù sao bây giờ hắn cũng coi như người ở nhà người ta. Họ kêu thức dậy không lẽ ngủ tiếp ư, đây cũng không phải nhà của mình.

Hắn đến nơi thì hai vợ chồng Bạch Thái Thành và hai đứa con của họ đang ngồi trên ghế chờ, bên cạnh là cái bảng gỗ trắng mịn hình chữ nhật.

Cái bảng gỗ này là Xuân Phái yêu cầu đóng cho hắn, muốn dạy thì phải cần có bảng . Cái bảng này được viết bằng than thay phấn, muốn lau thì lấy giẻ ướt lau đi. Hôm nay hắn định dạy những người này những con số Ả rập từ 0 đến 9 để sau này việc tính toán cũng dễ dàng hơn. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị nói thì:

-Bủm..

Một tiếng rắm rõ to từ phía mấy đứa nhỏ phát ra. Mọi người đều tập trung nhìn về nơi phát ra nó là đứa nhỏ Châu Tài.

-Không phải là đệ đâu, là từ phía Châu Tuân huynh phóng ra.

Châu Tài cố gắng giải thích, vì nó chắc chắn đúng là Châu Tuân chứ không phải từ nó.

-Đệ nói thật mà…

..Bủm..bủm..

Lần này nó chỉ biết mếu mồm, tiếng này đúng là nó phóng ra. Mà mọi người đều nhìn vào nó nên không thể nào chối cãi.

-Được rồi…bỏ qua đi. Không có chuyện gì to tát cả.

Xuân Phái cũng thấy bụng đầy hơi, bất quả bom của hắn là bom xịt chứ không nổ.

-Chúng ta hôm nay sẽ học về 10 chữ số Ả rập. Bạch bá bá hãy lấy giấy ra cho cháu ghi lại để mọi người dễ nhớ. Trước hết cháu sẽ viết lên bảng gỗ…

-Bủm..

Xuân Phái đang nói thì bỗng ngừng lại.

Vì tiếng rắm lần này phát ra từ phía vợ chồng Bạch Thái Thành.

-Chàng cũng thật là…không biết lịch sự gì cả.

Bạch phu nhân nhìn về phía chồng mình với ánh mắt ai oán.

-Nàng…nàng..

Bạch Thái Thành trợn mắt lên chỉ Bạch phu nhân. Cái rắm vừa nãy hắn chắc chắn không phải hẳn phóng. Vậy thì chỉ có vợ hắn thôi. Biết là một phụ nữ phóng rắm trước mặt đám đông là một hành vi vô cùng xấu hổ, nhưng ngươi đã không im lặng đi lại còn trắng trợn đổ cho chồng của mình. Ta cũng là người cũng cần mặt mũi, ta cũng biết xấu hổ a.

-Phẹt…

Một tiếng xé ngang không gian tĩnh lặng. Lần này cũng không biết là có đi kèm theo bã không mà cái mùi thối kinh khủng phát tán ra khiến mọi người đều buồn nôn. Bạch Thái Thành đúng là tình ngay lý gian, lần này chính là hắn vì tức cho vợ hắn quá mà không nhị được phóng rắm. Mà lại là một quả bom sinh học vô cùng khủng bố khiến một số người đã nôn ra. Nhóm người tự động chạy tứ tán không còn một ai.

Những sự việc như vậy cũng xảy ra khắp nơi trên khắp huyện này. Hầu hết những triệu chứng như vậy đều là những người đã ăn muối khai thác ở mỏ muối hôm qua. Nhưng mọi người vẫn còn chưa biết nguyên nhân là do nó.

Xuân Phái về phòng liền rơi vào trầm tư, hắn hỏi lại tất cả những người trong phủ đã ăn muối hôm qua, bao gồm cả mấy đứa nhỏ. Họ đều nói rằng bụng của họ đều đầy hơi muốn phóng rắm. Hắn chợt nhớ về bài hóa học của hắn kiếp trước. Bài về muối Cabonat bị axit ăn mòn tạo ra khí cacbonic, nhưng muối này sẽ không phải đá vôi vì ăn có vị hơi mặn mặn nên chỉ có thể là muối của Natri có nhóm cacbonat. Xuân Phái cuối cùng đưa ra phán đoán mỏ muối này 8 phần là muối Natri hidro cacbonat (NaHCO3). Tên thông thường của nó là bột nở hay Baking soda, ở hiệu thuốc gọi nó là natribicaconat. Muối này tác dụng với axit dạ dày( HCl) giải phóng khí Cacbonic nên người ta dùng muối này chữa dư axit trong dạ dày.

Trong giây lát, đầu óc Xuân Phái rực sáng như pháo hoa đêm 30 tết, Muối này sau khi nhiệt phân sẽ tạo ra Soda( Na2CO3) khan. Một trong 3 chất làm nên thủy tinh, mà muối này còn làm bánh xốp nữa. Xuân Phái chợt nhìn thấy một con đường kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Phía trước rải đầy những bạc vàng.

Hắn bật dậy đi hỏi Bạch Thái Thành nơi cất muối rồi lấy một cục bằng cái nắm tay. Bạch Thái Thành khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn cũng phát hoảng, hắn còn đang nghi hoặc không biết thằng nhỏ này có bị điên cầm cục muối này đi đập người mà hắn ghét không. Xuân Phái cầm cục muối bằng nắm tay đùng đùng đi vào phòng bếp trong ánh mắt kinh dị của mấy hạ nhân trong bếp.

Tất cả mọi người trong bếp đều ngừng lại động tác của mình. Người đang thái thịt thì con dao vẫn đang ở trên không, người đang nếm thử món ăn xem mặn nhạt ra sao thì cái muôi đưa đến miệng cũng ngừng lại..

Mọi người đều đoán xem thiếu niên đôi mắt đỏ ngầu này cầm cục đá muối này chọi người nào, nhưng sau khi thấy thằng này không chọi ai mà cầm mấy quả chanh thì cũng thở phào.

Thì ra là thằng điên này muốn chọi quả chanh chứ không phải mình..phù.

Nhưng khi thấy hắn cầm con dao lên thì bỗng mọi người mặt tái đi.

Xuân Phái cắt hết chanh vắt vào bát rồi hòa thêm một chút nước, làm xong hắn dùng chày đập nhỏ viên muối mỏ ra lấy một miếng cỡ móng tay bỏ vào bát nước chanh. Vừa bỏ vào hắn vừa lẩm bẩm kêu “sủi bọt cho tao! Sủi bọt cho tao”.

Đúng như kỳ vọng của Xuân Phái, miếng muối mỏ vừa chìm vào trong bát nước chanh liền lập tức sủi bọt quanh viên đá.

Xuân Phái hạnh phúc quá đập bể luôn cả cái bát, vứt cục muối mỏ ra rồi cười sằng sặc bước ra khỏi phòng bếp.

Nhóm người trong bếp cổ quái nhìn nhau, không bao lâu sau cả phủ đều biết truyền tai nhau câu chuyện về người bà con xa nhà Bạch Viên Ngoại bị điên khùng.

Những lời này Xuân Phái cũng không biết, mà chỉ truyền đến những hạ nhân khác trong phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.