Căn phòng rơi vào trong yên lặng, hai con người một già một trẻ đều trầm mặc. Không ai nói với ai một câu nào cả.
Một lúc lâu sau bỗng có tiếng thở dài.
-Sư phụ cao nhân của ngươi không dạy ngươi cách kiềm chế hả? Sao ngươi có thể ăn nói lỗ mãng như vậy được, quá nóng vội và sơ suất. Ngươi nghĩ xem nếu như ngươi cứ ăn nói như thế sau này tai họa không chỉ xảy ra với một mình ngươi, mà có thể xảy ra cả với nhà ta. Thậm chí là tai họa diệt tộc như ngươi đã nói. Ngươi nói xem ta có thể yên tâm cho ngươi làm tiên sinh dạy hai đứa Nhân Sinh,Tuyết Kỳ không?
Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái chăm chăm như đang chất vấn.
-Bạch bá bá, cháu nói chỉ là ví dụ cho thấy sự nghiêm trọng khi những điều cháu nói mà tiết lộ ra ngoài. Tất cả đều là sự thật nhưng nhiều khi chúng ta không được phép nói ra, khi nói ra thậm chí phải lấy tính mạng của mình ra để đổi. Chúng ta không tranh cãi về vấn đề này nữa. Nếu bá bá không tin tưởng được cháu thì cứ nói thẳng với cháu. Cháu lại trở về thôn cũ tiếp tục cuộc sống săn bắn,trồng trọt. Bá bá vẫn là Bạch Viên Ngoại giàu có mà mọi người kính ngưỡng như trước.
Xuân Phái thở dài nói.
Cuộc sống là như vậy, nhiều khi những gì xảy ra đều là những biến số mà người ta không thể đoán. Xuân Phái mới đến Bạch phủ một hai ngày sắp có khả năng phải rời khỏi đây để trở về cái thôn nhỏ nghèo.
-Đi nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ đến hậu hoa viên.
Bạch Thái Thành khoát tay đuổi Xuân Phái ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng rọi xuống giữa sân hậu hoa viên. Xuân Phái dặn Bạch Thái Thành cấm không cho những người khác ngoài mấy đứa nhỏ, huynh muội họ Bạch và hai vợ chồng họ Bạch ở sân của hoa viên.
-Hôm nay chúng ta sẽ nói về mặt trăng và bốn mùa trong năm, nhưng trước khi bắt đầu các ngươi phải ôn lại bài cũ đã.
Chúng ta đang sống ở đâu? Châu Tuân trả lời đi.
-Chúng ta đang sống trên một khối cầu bằng đất bao gồm cả nước gọi là trái đất.
Thằng nhỏ Châu Tuân đáp.
-Tiếp tục..tại sao chúng ta sống trên đó mà không bị rơi ra ngoài? Châu Long trả lời.
…
-Hả không trả lời được à…vậy Lệ Dĩnh trả lời xem…
Xuân Phái kêu từng đứa một trả lời, đến khi bọn nhỏ nhớ hết rồi mới bắt đầu chuẩn bị giảng bài mới. Thật lòng mà nói thì bọn nhỏ học cũng rất nhanh, cho dù không có giấy bút để ghi lại. Xuân Phái rất kinh ngạc vì điều đấy, không phải ai cũng học một lần là nhớ hết được. Có điều hắn không biết là bọn trẻ thật sự rất hứng thú với những điều mà hắn giảng, nên bọn nó nhớ rất nhanh. Giống như Nikola Tesla viết : “Khi khuynh hướng tự nhiên trở thành niềm đam mê, người ta tiến tới mục tiêu của mình bằng đôi hia 7 dặm”.
-Bây giờ chúng ta sẽ nói về Mặt Trăng. Mặt Trăng không phải là nơi ở của Hằng Nga như mọi người vẫn nghĩ. Nó là một khối cầu đất đá quanh quanh Trái Đất, giống như Trái đất quanh quanh mặt trời vậy. Ánh sáng Mặt Trăng chính là sự phản xạ từ ánh sáng mặt trời…
Bây giờ đến các mùa trong năm, trục quay của trái đất không thẳng mà nghiêng góc…như mọi người nhìn thấy …
Xuân Phái đang nói thì thấy một bóng người từ ngoài lao vụt vào làm hắn tắc nghẹn.
-Lão gia…Xảy..xảy..ra..chuyện lớ…n rồi…
Tên gia đinh chạy vào vừa thở hồng hộc vừa nói như sắp có chiến tranh. Nhìn hắn thở như thế và mồ hôi nhễ nhại trên mặt và quần áo là biết hắn vừa phải chạy một quãng đường xa vừa về.
-Xảy ra chuyện gì mà ngươi kêu to như vậy, có gì thì từ từ nói. Mà ta đã cấm mọi người vào hậu hoa viên rồi mà. Sao ngươi không ở bên ngoài gọi vào.
Bạch Thái Thành chau mày nói.
-Lão gia, mọi người vừa phát hiện một mỏ muối lớn ở núi Điệp Cốc. Mọi người đang ùn ùn chuẩn bị đến đào móc, nên chúng ta phải nhanh lên…những nhà khác cũng đang tới.
Tên gia đinh vừa thở dốc xong cuối cùng cũng nói được hết câu.
-Ngươi nói là sự thật…
Bạch Thái Thành hồi hộp hỏi.
-Lão gia phải …nhanh… lên, ta vừa vừa chạy từ nơi đó về..
Tên gia đinh nói xong lại tiếp tục thở dốc.
-A…h..
Lập tức kêu tất cả những ai có khả năng vận chuyển đều đi tới mỏ. Tập hợp mọi người lại nhanh, kể cả đi ỉa cũng không phải lau. Bốn người hộ vệ phi ngựa đến trước giữ vị trí khai thác, những người còn lại đánh hai cỗ xe đi sau mang theo tất cả những dụng cụ đào bới, chứa đựng…kể cả nô tỳ cũng không biết đang làm việc gì cũng phải đi…nhanh..chuyển được ít nào hay ít đấy…
Bạch Thái Thành theo bản năng phân phó rất nhanh.
Một mỏ muối thời này giá trị đến mức nào không ai có thể tính toán được hết, chỉ biết nó là mặt hàng không bao giờ đủ cả. Những người tiếp cận được đến muối chỉ có thể là những người giàu. Còn người nghèo thì cơm cũng không đủ ăn nữa đâu mà mơ đến muối. Vì thế nên nó là mặt hàng mà bị triều đình cấm mọi người kinh doanh, hay nói cách khác là muối là mặt hàng của triều đình quản lý. Cho nên Bạch Thái Thành mới phải gấp gáp như vậy. Mọi người đều hiểu rằng khi quan phủ mà đến khu vực mỏ thì một hạt muối cũng không được phép mang ra khỏi. Cho nên lấy được bao nhiêu về nhà trước thì tốt bấy nhiêu.
-Mấy đứa các ngươi cũng chuẩn bị đồ đi lấy muối mau, đi theo mấy người gia đinh,nô tỳ trong phủ.
Xuân Phái cũng hoảng hốt chạy đi. Nói thật là đồ ăn Bạch phủ chỉ có người họ Bạch và thê thiếp Bạch Thái Thành được ăn muối, những người khác kể cả tiên sinh dạy học cũng chẳng đến lượt. Cho nên Xuân Phái cũng chẳng có phần. Cảm giác mấy tháng ròng không có một hạt muối nó khổ cực thế nào thì hiểu.
Xuân Phái cùng lũ nhỏ rất nhanh vớ được mấy cái bao chạy theo hai cỗ xe ngựa và đám người Bạch Phủ đến mỏ muối. Bạch phủ đang đông người bỗng chạy đi hết dẫn đến vắng teo.
Khi Xuân Phái đến mỏ muối thì số lượng người đang khai thác đã khoảng hơn hai trăm người, những người này không một ai nói với ai câu nào cứ lẳng lặng đào. Ai có xe có ngựa thì chất lên xe chuyển đi, những người không có thì cho vào bao rồi lẻn vào rừng tìm đường khác vác về nhà.
Mỏ muối được mấy gia tộc lớn phân chia khu vực khai thác, ngoài những khu này là khu vực tự do khai thác. Ai cũng hiểu rằng cần phải chạy đua với thời gian.
Muối mỏ đúng tính chất của nó là mặn chát, lẫn nhiều tạp chất, và cứng như đá. Xuân Phái phải dùng thuổng đâm mạnh vào tảng muối nó mới vỡ nhỏ ra để nhét vào bao.
-Các ngươi đừng ở đó mà liếm muối nữa, mau đào rồi cho vào bao đi. Nhanh lên!
Xuân Phái nhìn mấy đứa nhỏ đang liếm cục muối mỏ cũng thấy đáng thương, nhưng hắn phải mắng bọn nó phải nhanh lên không chẳng kịp.
Lũ nhỏ bị quát cũng ngừng động tác rồi tiếp tục đào muối bỏ vào bao..
….
Những người Bạch phủ đâu! Những ai khỏe mạnh vác theo muối đi theo xe ngựa mau lên. Nhớ đến ngã ba thì rẽ trái mà đi đường vòng, đừng đi lối quan phủ đến. Những người còn lại lấy đầy bao rồi cùng nhau đi vào đường mòn trong rừng vòng về phủ. Những ai biết đường dẫn người khác đi, mau lên..
Bạch Thái Thành làm việc ở quan phủ hơn 20 năm nên hắn biết chắc không bao lâu nữa binh lính quan phủ sẽ đến niêm phong mỏ muối.
-Mọi người lấy muối rồi chạy mau lên, quan gia sắp đến rồi…
Bạch Thái Thành có lòng tốt quát lớn cảnh tỉnh mọi người.
Hầu hết đều chuẩn bị đi khỏi vì khi quan phủ đến thì đừng mong có gì. Nhưng số người đến sau vẫn chưa lấy đủ cứ tiếp tục đào móc.
Xuân Phái cũng lấy được một bao khoảng chừng 20-25 kg, mỗi đứa nhỏ đứa nào cũng có một bao vác theo nhóm hạ nhân Bạch phủ len vào con đường mòn trong rừng.
-Tiểu Khánh đại ca,đệ chịu hết nổi rồi. Không thể vác được nữa.
Đi được khoảng 500 mét lũ nhỏ vứt phịch cái bao muối xuống, ngồi xuống thở hồng hộc. Những nô tỳ cũng có vẻ không chịu nổi nữa.
Những đứa nhỏ này vác khối lượng nặng như vậy mà đi xa thật đúng là không nổi, đừng nói nặng gì 20 kg thôi mà người lớn vác đi đường dài cũng không chịu được. Nhất là đường mòn trong rừng đi lại càng khó khăn. Những gia đinh,nô tỳ trong phủ cũng không khá hơn. Có lẽ vì tham nên họ lấy mỗi bao cũng rất nặng.
Xuân Phái cũng vứt cái bao muối xuống ngồi thở hổn hển, mồ hôi chảy ra ướt đẫm hết cả quần áo. Những cục muối cứng như đá có chỗ đâm xuyên bao bố lộ ra ngoài khi vác đi thậm chí còn ấn vào da thịt để lại những vết trầy xước.
-Đinh lão bá, đường về phủ còn xa không?
Xuân Phái hỏi lão quản gia trong phủ, lão quản gia tên Đinh Kiệt cũng là người dẫn đầu nhóm người ở vác muối đi đường rừng lần này.
-Cũng không còn xa lắm, khoảng 5 dặm nữa thôi
Đinh bá lắc đầu thở dài, thân già như ông cũng cõng một bao mấy chục cân rồi.
-Cái lịt..
Xuân Phái liền thầm chửi tục, 5 dặm là 8 km. Trời ạ, 8 cây số có ít đâu mà không xa lắm. Vác số muối này về cái chết bà nó rồi.
-Đinh bá thấy còn vác được không? Cháu thấy vác số muối này về thì mọi người chắc ốm hết. Muốn ăn muối thì cũng phải còn sống mới ăn được chứ!
Xuân Phái phân tích.
-Ừm..mọi người cố gắng đi thêm một đoạn nữa đi, không nhỡ may quan phủ đến thì nguy to đấy. Sau đó kêu những người khác ở phủ đến giúp đỡ..
Đinh bá đáp.
---
Mỏ muối.
-Quan gia đến rồi! Quan gia đến rồi!
những người thấy một đoàn người ngựa rầm rập đao kiếm đến cũng bất chấp vác bao muối chạy lẻn vào rừng trốn trối chết.
-Tất cả những người lấy muối lập tức bỏ muối lại. Đây là tài sản triều đình, người nào lấy sẽ bị nghiêm trị. Các ngươi muốn mục xương trong tù thì cứ tiếp tục…
Một sai nha lớn tiếng nói.
Xuân Phái nếu có ở đây thì sẽ chửi tục một câu “lũ khốn kiếp quan phủ,cứu trợ nhân dân thì không thấy đến, dân phát hiện ra tài sản gì thì đánh hơi như chó, lập tức đến tịch thu ngay”.