Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 63 : Xuân Phái và Bạch Viên Ngoại




Cuộc sống không bao giờ giống như trông đợi của tất cả mọi người. Xuân Phái cũng vậy, hắn quá hiểu rằng việc dạy kiến thức của thế kỷ 21 không biết sẽ xảy ra hậu quả gì cho tương lai. Nhưng nếu không làm như vậy hắn cũng không biết làm gì để có sự tin tưởng của nhà họ Bạch. Nếu không làm gì ra hồn thì kết quả không phải đoán là mấy tháng sau có lẽ hắn cùng 5 đứa nhỏ lại trở về cái thôn nghèo nơi rừng núi làm ruộng rồi học đi săn. Có thể ở trong thôn đó Xuân Phái sau này cuộc sống của hắn cũng sẽ tốt dần lên. Nhưng có ai lường trước được đâu, không may sâu bệnh có khi ruộng lương thực không thu được gì lại trở về cuộc sống đi săn như trước, ngày đói ngày no.

Hay chỉ vì một con hươu, con nai mà nhóm thợ săn xảy ra tranh chấp với mấy người quý tộc như lần trước, rồi hắn không may bị cuốn vào đó có khi cũng chẳng còn mạng nữa.

Việc nương tựa và dựa thế vào nhà họ Bạch là điều hắn bắt buộc phải làm. Xuân Phái tất nhiên là người của tương lai sau hơn hai nghìn năm nên tự tin và kiến thức hắn đều có.

Nhưng có kiến thức hay tự tin thì cũng là một con người bình thường chứ không phải là thần thánh gì cả, ví dụ như không ăn cũng chết a.

Hắn cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé đứng nhìn cỗ máy khổng lồ đang chuyển động. Cỗ máy này bao gồm cả lịch sử, quyền lực,chính trị… của thế giới này. Chỉ một chút không may là con kiến nhỏ bé đó sẽ bị nghiền nát mà chẳng khi nào hay biết.

-Bạch bá bá thấy ý kiến của cháu thế nào?

Xuân Phái trình bày ý tưởng làm giày da của hắn và muốn bán ra thị trường cổ đại.

-Không được..! Thứ nhất là kiểu giày này mới chưa chắc có ai muốn đi nó cả, thứ 2 chưa nói là bán được hay không nhưng cái giá như vậy kể cả người có tiền như ta cũng không muốn mua nó nữa. Trước mắt cháu cứ tập trung vào việc dạy tính toán rồi buôn bán.. cho Nhân Sinh trước đã. Ta không còn nhiều thời gian nữa…

Bạch Thái Thành khoát tay nói. Khi nói xong ánh mắt hắn chợt nhìn về xa xăm khẽ thở dài. Trong khóe mắt hắn nếu có ai để ý sẽ thấy nước mắt sắp trào ra. Nhưng hắn quay lưng lại nên Xuân Phái cũng không thể thấy được.

Có ai biết mình chỉ còn khoảng một tháng sống trên đời này nữa mà không đau khổ, không hoảng sợ…Nhưng đau khổ hay hoảng sợ thì điều đó cũng đến. Hắn có thể làm gì.

Bạch Thái Thành bị một căn bệnh lạ mà hắn đau bụng đến quằn quại, cảm giác như có ai đó đang cầm dao găm đâm vào ruột của hắn vậy.

Đại phu đã già trước đây đã là ngự y trong cung một thời gian ngắn nói rằng hắn đã gặp 2 trường hợp như vậy. Người bệnh bị đau ruột quằn quại khoảng bốn đến năm tháng rồi hao mòn sức khỏe cho đến chết đi. Người còn lại thì bị cơn đau hành hạ đến mức ngất đi mà không dậy nổi nữa.

Bạch Thái Thành bị như vậy đã 4 tháng liên tục, đại phu nói rằng hắn chỉ có thời gian khoảng một tháng nữa. Hãy cố gắng mà chuẩn bị cho hậu sự của gia đình và nói vĩnh biệt với người thân đi.

-Vâng…

Xuân Phái cũng thất vọng thở dài.

-À…nghe Tuyết Kỳ nói cháu rất giỏi tính toán hả. Không biết cháu có biết chút gì về buôn bán kinh doanh không?

Bạch Thái Thành hỏi.

Hắn cũng không hi vọng nhiều lắm về thiếu niên nhỏ tuổi này biết kinh doanh hay buôn bán gì cả. Khả năng tính toán thì có thể tin được mấy phần. Còn thằng con trai của lão thì hắn thừa biết rằng Khổng Tử,Mạnh Tử… và các hiền triết xưa làm gì có biết buôn bán gì mà truyền lại đâu. Thậm chí còn coi buôn bán là nghề nghiệp lừa gạt thấp hèn hơn cả nghề nông nữa.

-Vâng ạ, Không phải cháu nói năng lỗ mãng nhưng khả năng tính toán thì rất ít người có thể so sánh với cháu. Còn kinh doanh, buôn bán cháu chỉ biết chút ít.

Xuân Phái điềm đạm nói.

Nói thật cả cái thể giới cổ đại này chẳng ai có khả năng tính toán bằng hắn được. “Ngươi biết giải phương trình không? Biết tính tích phân, ma trận, logarit…không?

Không luôn hả! Vậy ta chỉ lấy ví dụ đơn giản là 123465+213456= bao nhiêu?. Nói thật là các ngươi viết ra những số đó bằng chữ Hán đã mất mẹ nửa buổi rồi chứ ở đó mà tính với toán”.

Còn Kinh doanh hả? Xuân Phái đúng là có biết kinh doanh đấy. Hắn rất rành về mấy cái con số từ 1 đến 100 à. Rồi tỉ lệ 1 ăn 70 hoặc 80, tỉ lệ 23 ăn 80…rồi kèo đội X chấp đội Y mấy trái, tỉ lệ ăn mỗi trận bao nhiêu…

Còn lại hắn chỉ biết làm công rồi cuối tháng lĩnh lương như mọi người thôi à. Buôn bán gì hắn cũng chưa từng luôn.

Nhưng nói dối là điều bắt buộc hắn phải làm.

-Vậy được rồi…kinh doanh hay buôn bán có thể từ từ. Trước hết cháu hãy dạy cho Nhân Sinh cách tính toán trước đã…

Bạch Thái Thành nói

-Vâng.

Xuân Phái đáp

-À mà mai cháu nói về mặt trăng và tạo sao có các mùa trong năm nhé. Ta rất muốn biết đấy.

Bạch Thái Thành cười nói.

-Vâng, Nhưng cháu muốn Bạch bá bá bắt buộc phải bảo mọi người giấu thật kín những gì cháu đã nói. Đây là thiên cơ của cao nhân, nếu những gì thiên cơ được tiết lộ chắc bá bá cũng biết hậu quả như thế nào rồi. Đối với những người bình thường thì đó là những điều dị đoan trái đạo lý bình thường, thậm chí có thể dẫn đến tai họa diệt cả nhà, thậm chí cả dòng họ..

Xuân Phái không muốn như Galieo nói ra sự thật là trái đất quay xung quanh mặt trời mà bị giáo hội cầm tù bắt phải nói theo tôn giáo là phải trái đất đứng yên còn mặt trời quay quanh nó.

-Hậu quả không nghiêm trọng như vậy chứ?

Bạch Thái Thành nghi hoặc hỏi.

Xuân Phái nhìn ngược nhìn xuôi trong phòng một chút không còn ai khác lúc này mới nói.

-Bạch bá bá. Xung quanh đây không còn ai khác chứ?

-Không! Ngươi định nói gì?

Bạch Thái Thành nói.

-Để cháu kể cho bá bá nghe một câu chuyện: Có một người thanh niên là một trong những nông dân bình thường. Một hôm hắn đi làm phu cho quốc gia thì rất may mắn nhìn thấy xa giá và nghi trượng của vua đi qua. Lúc đó hắn mới cảm khái thốt lên một câu rằng “Ôi! Đại trượng phu phải sống như thế chứ”. Sau đó hắn kết giao khắp nơi với bạn bè, rồi nhanh chóng lập thế lực của mình, khởi nghĩa lật đổ triều đình đó và trở thành vua một nước.

Xuân Phái nói.

-Ý ngươi là…

Bạch Thái Thành dường như đã đoán được.

-Đúng vậy…Tên nông dân đó chính là Lưu Bang, Hán Cao Tổ.

Bá bá nghĩ sao nếu tất cả mọi người đều biết rằng vị lãnh tụ được mọi người kính trọng, thậm chí đến những đứa bé mấy tuổi đã được bố mẹ,ông bà.. nhét vào đầu bọn chúng rằng người đó vĩ đại đến mức nào. Con người đó lật đổ ách thống trị cứu cả một dân tộc ra sao.

Bây giờ lại thành một kẻ làm tất cả những điều đó chỉ vì nhu cầu của bản thân là trở thành một vị hoàng đế sống trong bạc vàng và danh vọng…biết bao nhiêu máu của người con người vô tội đã đổ.

Xuân Phái nói.

-Bốp..

Bạch Thái Thành giáng cho Xuân Phái một cái bạt tai, dường như là hắn giận quá mà không có giữ lại chút lực nào. Khiến cho Xuân Phái khóe miệng chảy một chút máu.

-Ngươi ngại sống đủ rồi hả…những lời phạm thượng như vậy mà ngươi cũng dám nói ra. Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo nhà ta vào…khốn kiếp!...

Ngươi…thằng oắt con này…Ngươi có biết nếu không có Hán Cao Tổ người khởi nghĩa chống lại sự ác độc của Tần Thủy Hoàng, thì ta với ngươi bây giờ có thể vẫn đang làm phu xây trường thành không hả. Nói cho ngươi biết là cơm cũng không đủ ăn, mà khi chết còn bị chôn dưới trường thành để linh hồn bảo vệ trường thành đấy…đồ ngu…

Ngươi nhìn lại đất nước bây giờ không phải đang thái bình sao, dân đang hưởng phúc sao?

Bạch Thái Thành tức tối mắng không ngừng.

-Bạch viên ngoại! Bạch bá bá…Bạch bá làm thư lại cho quan gia cũng gần 20 năm nhỉ. Người thử hỏi lòng mình xem những đồng tiền mà triều đình cấp cho quan gia chống đói cho cả huyện có mấy đồng được mua lương thực cho nạn dân chết đói. Người thử hỏi lòng mình xem số thuế dân đóng cho triều đình quan gia lấy ra bao nhiêu mỗi năm mà khai khống lên bao nhiêu lần bắt dân phải nộp. Người hỏi lòng mình xem bao nhiêu người phải chịu chết oan bởi những vụ án do những người có tiền hối lộ... Thư lại quan huyện nho nhỏ gần 20 năm người chứng kiến bao nhiêu việc máu tanh xin nói thật cho cháu nghe…

Xuân Phái đỏ mắt nói.

-Ngươi…Ngươi lớn rồi nhỉ? Những điều như vậy mà cũng dám nói…rất được..

Bạch Thái Thành tay bóp chặt cạnh ghế người run bần bật nói. Trong đôi mắt hắn trợn ngược đỏ như đôi mắt bị đau mắt đỏ. 20 năm ròng làm thư lại cho quan huyện hắn buộc phải làm sổ sách thế nào hắn hiểu rõ. Những điều chính mắt và tai nghe thấy rất nhiều việc máu tanh, còn những điều trong bóng tối phần lớn hắn vẫn không biết được.

-Vậy ngươi nói xem bây giờ không phải tốt hơn nhiều lúc còn tên ác tặc Tần Thủy Hoàng sao? Nhân dân bây giờ không phải đang hưởng phúc sao? Hán Cao Tổ làm những việc không vĩ đại sao?

Bạch Thái Thành hỏi sau khi Xuân Phái im lặng một lúc lâu.

-Đúng! Thời Tần Thủy Hoàng nhân dân giống như tầng 18 của địa ngục.. còn thời Hán Cao Tổ nhân dân được nâng lên tầng 9 rồi. Đã sắp gần mặt đất …

Đất nước thái bình, nhân dân hưởng phúc, xứ sở thiên đường…hhaha..đó chính là mấy con chó quan lại,chính quyền sủa ra mấy câu như vậy thôi. Quyền lợi bọn chúng luôn phải được đảm bảo, nhân dân dù có chết hết bọn chúng cũng chẳng quan tâm…

Dân chúng, những người lao động hầu hết đều là những đứa bại não ngu ngốc không hiểu gì sao? Haha..họ biết hết đấy. Trừ những người bại não tin vào quan lại và thiểu năng ra mọi người đều hiểu.

Dân chúng là người người nhát gan không biết đứng lên đấu tranh bảo vệ quền lợi của mình sao? Haha..

Họ đều là những người thông minh cả, nếu dám cản đường “cỗ xe” quan phủ, triều đình đó thì họ sẽ bị nghiền bẹp như một con kiến nho nhỏ.

Chung quy lại mà nói dân chúng thà sống nhục nhã như một con chó thì còn tốt hơn nhiều so với chết. Loài chó có hạnh phúc của loài chó.

Chó dù thức đêm thức hôm bảo vệ nhà cửa, coi chủ nhân như tính mạng..nhưng chỉ được ăn cơm thừa và xương xẩu…nhưng chủ nhân nó có thể bán hoặc giết thịt bất cứ lúc nào. Người chủ lúc nào cũng “vuốt ve” đầu của nó và nói “đây là nhà của chúng ta,bảo vệ tốt nó nhé”.

Xuân Phái nói xong câu cuối thì khóe mắt hắn bỗng cay cay, hắn tự lẩm bẩm một mình “ta không phải là chó…ta không phải là chó”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.