Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 62 : Buổi đầu dạy học ở Bạch Phủ




Ngày thứ hai ở Bạch Phủ, Xuân Phái vì nhàm chán quá nên dẫn lũ trẻ ra phố chơi. Huynh muội họ Bạch còn lo hắn và bọn nhỏ quên đường về nên phái một hạ nhân đi theo.

Xuân Phái đi trên con đường lát đá xanh trên phố, hắn nhìn hết hàng này đến quán kia. Từ gánh hàng bán rong cho đến cửa hàng vải vóc…

Đến cả lũ ăn mày ngoài đường cũng không bỏ sót. Đối với con người hiện đại như hắn đây chính là một bảo tàng cổ đại hàng thật giá thật, mấy đứa nhóc ở thôn thì hiếm khi được thấy cảnh tấp nập như vậy. Nên 6 đứa bé 12 con mắt cứ đảo qua hết sự vật này đến sự vật kia.

Tên hạ nhân đi theo nhìn thấy cũng thở dài. Hài…đúng là nhà quê lên phố thấy cái gì cũng lạ à. Hắn quên mất rằng trước đây lúc còn nhỏ hắn cũng từ nông thôn mà ra.

Phụ nữ thời cổ đại cũng không giống như trong tưởng tượng của Xuân Phái là chỉ quanh năm ở trong khuê phòng mà phải ra ngoài làm việc, buôn bán…cũng tương đương như cánh đàn ông. Thậm chí có khi trên đường số người đi làm còn đông hơn đàn ông.

Nếu những người ở đây mà biết suy nghĩ của hắn chắc cười vỡ bụng mất. Chỉ có tiểu thư nhà giàu quanh năm mới ở khuê phòng à, những người phụ nữ bình thường đều phải ra đồng, ra đường…làm việc kiếm tiên nuôi gia đình. Chứ mà ở trong khuê phòng thì có mà chết đói.

Mà những tiểu thư này cũng ít khi ở trong phòng. Thỉnh thoảng họ cũng ra ngoài dạo phố mua cái này cái nọ mà. Chứ ở trong phòng cả ngày thì khác gì cầm tù, ai mà chịu cho nổi.

-Tiểu Khánh đại ca, mua kẹo đường đi…

Nhìn những xâu táo đỏ tẩm đường mạch nha sền sệt cắm vào cái bó rơm treo trên một cây gậy, lũ nhỏ léo nhéo đòi Xuân Phái mua. Nhưng lúc này hắn chỉ có cầm mấy văn tiền mà mấy người trong thôn cho.

Nếu mua kẹo thì sẽ không có tiền làm việc khác, việc ngửa tay xin tiền nhà họ Bạch hắn không thể làm được. Nên mặc kệ lũ nhỏ ỷ ôi, Xuân Phái chẳng khác nào người điếc không nghe thấy gì.

Đến cửa hàng đồ mộc nằm gần cuối phố, Xuân Phái cầm mấy văn tiền đặt luôn mấy cái khối cầu bằng gỗ. Ông chủ cửa hàng khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ vào cửa hàng tưởng đến quấy phá nên sai người đuổi đi. Cũng may Xuân Phái nhanh tay nhanh miệng đưa tiền ra trước rồi nói ra yêu cầu của hắn thì cả bọn mới được vào cửa hàng.

-Này mấy đứa, các ngươi làm mấy cái khối cầu này để làm trò gì hả. Có phải là ăn trộm tiền của cha mẹ các ngươi không? Nói mau, các ngươi là con cái nhà ai?

Chủ cửa hàng là một người trung niên có vẻ tốt bụng nói.

-Bác à, bọn cháu là cháu nhà Bạch Viên Ngoại phố bên kia. Tiền này cũng không phải ăn trộm, là làm đồ chơi. Bác không tin thì lát theo cháu về là biết.

Xuân Phái đành phải giải thích.

Ông chủ cửa hàng cũng lần đầu gặp trường hợp như vậy, nhưng khi hắn hỏi lúc nào bọn nhỏ qua lấy thì Xuân Phái mới hỏi rằng có thể đưa đồ đến Bạch Phủ không. Chủ cửa hàng lúc này mới thật sự yên tâm cầm tiền rồi sai người đi làm. Mấy việc đơn giản này đối với những người thợ thì thật dễ như ăn cơm.

Buổi chiều, Những khối cầu to bằng cỡ quả bưởi đã làm xong và được đưa đến Bạch Phủ. Những hạ nhân nhận đồ trực tiếp đưa đến phòng hắn, vì trước khi về hắn đã dặn người đang quét dọn trước cửa rồi. Tất cả có 9 khối cầu, một khối to gấp đôi so với từng khối còn lại. Những khối khác thì bằng nhau.

Xuân Phái sai tiểu loli đến báo với hai huynh muội họ Bạch và vị Bạch Viên ngoại rằng chiều nay hắn sẽ dạy buổi đầu tiên. Hắn cũng không thể ở đây mà ăn cơm chùa nhà người ta à, cũng phải làm gì đó chứ. Không những thế hắn cần những người trợ giúp mình trong tương lai, đào tạo lũ nhỏ là việc bắt buộc hắn phải làm.

Bạch viên ngoại lúc nghe tin là khi hắn đang nói chuyện cùng với vợ cả hắn. Chính là mẹ ruột sinh ra hai huynh muội Bạch Tuyết Kỳ và Bạch Nhân Sinh. Bạch phu nhân sau khi biết tin cũng sửng sốt. Bà cũng muốn tận mắt thấy thiếu niên 15 tuổi này dạy học như thế nào.

Hậu hoa viên, Xuân Phái đang đặt 9 quả cầu gỗ trên nền gạch. Quả to nhất nằm trung tâm, xung quanh vẽ mỗi vòng tròn đặt trên vòng đó các quả cầu nhỏ. Khoảng cách giữa mỗi quả đều cách xa quả to nhất một đoạn.

-Tất cả những gì ta dạy mọi người hôm nay phải tuyệt đối không được truyền đến tai những người khác…mọi người rõ ràng rồi chứ..

Bắt đầu đi.

Mọi người nói cho ta biết chúng ta đang sống ở đâu, tại sao lại có ngày và đêm.

Xuân Phái chuẩn bị giảng sơ lược về trái đất và hệ mặt trời cho bọn nhỏ. Cái này thật sự cũng rất cần thiết cho cuộc sống của hắn trong tương lai. Lũ nhỏ này hiểu biết càng nhiều thì hắn càng đỡ mệt hơn. Chứ nếu sau này có hỏi tại sao trời lại có mưa thì chúng bảo ông trời “thẩm du”, hỏi chúng tại sao lại có sấm sét chúng lại bảo ông đầy bụng nên đánh rắm thì hắn cũng ngu người nốt. Con người mà, ở với người nào thì sẽ dễ nhiễm thói quen của những người đó.

-Cái này tất nhiên đơn giản, chúng ta đang sống trên đất. Mà trời thì tròn còn đất thì vuông. Còn về tại sao có ngày và đêm thì là do trước đây có 10 mặt trời. Hậu Nghệ bắn mất 9 cái còn một cái, mặt trời này là một con phượng hoàng lửa hóa thân, đều bay đến rồi bay đi nên mới xuất hiện ngày đêm.

Bạch Nhân Sinh từ tốn nói ra vẻ rất hiểu biết. Nói đúng ra là hắn hiểu biết nhiều hơn so với lũ nhỏ không biết cái gì, và sư muội của hắn.

-Còn ai có ý kiến gì không?

Xuân Phái sau khi nhìn khắp nơi một lượt không nhận được thêm câu trả lời khác. Hắn lúc này mới bội phục sát đất khả năng chém gió của người xưa.

-Được rồi…tất cả những gì các ngươi biết lúc trước đều sai cả.

Chúng ta đang sống trên một cái khối cầu bằng đất như khối cầu gỗ này…Chúng ta như những con kiến rất nhỏ sống trên khối cầu này..

Xuân Phái vừa nói vừa chỉ con kiến mà hắn dính nhựa cây vào khối cầu gỗ.

-Khối cầu này quay quanh trục của nó và nên mới có ngày và đêm…cái mặt trời là một “ngọn lửa” lớn hình cầu như khối kia…

Xuân Phái xoay xoay khối gỗ chỉ vào phần bóng râm bị khối cầu che khuất.

Giả sử như chúng ta là con kiến này thì sẽ bị che khuất nên là ban đêm….

Xuân Phái phải cố gắng giải thích với lũ nhỏ và hai huynh muội họ Bạch. Nói thật là kiến thức này ngay cả học sinh cấp1 cấp 2 cũng biết. Nhưng cái thời này thì số người biết chữ còn ít như cỏ bốn lá vậy.

Vấn đề ở đây là những gì người lớn truyền miệng từ nhỏ đã trở thành một cảm giác thâm căn cố đế rồi. Cho nên khi nghe Xuân Phái giảng giải bỗng có cảm giác như cả quả núi sụp xuống. Giống như một vị lãnh đạo hàng đầu của một quốc gia nào đó đang lúc nhiệm kỳ được truyền thông báo chí tung hô với nhân dân là hết mình vì nước, bỗng có một này lão đó mua một con tàu ghỉ sét về với giá trên trời và tính chia đều theo đầu người thì mỗi người cũng gánh hơn vài triệu vậy.

-Tiểu Khánh đại ca, tại sao huynh lại khẳng định là trái đất này hình cầu. Huynh nói nó rất lớn kia mà.

Tiểu loli Lệ Dĩnh nói.

-À…Có rất nhiều dẫn chứng. ví dụ thứ nhất là như sự thay đổi về ngày và đêm mà ta vừa nói lúc trước. Ví dụ thứ hai là lập luận của người Hy Lạp cổ đại, khi một con thuyền buồm lớn từ biển đi vào trong đất liền người ta sẽ thấy cột buồm trước. Ví dụ thứ 3 là vị trí biểu kiến sao Bắc Đẩu mà cái ngươi biết thì càng tiến về phía nam thì càng cao hơn trên nền trời ( 3 Ví dụ lấy trong sách Lược Sử Thời Gian của Stephen Hawking).

Xuân Phái lại giải thích một hồi.

Đối với lũ nhỏ thì hầu hết chỉ hiểu được phần đầu.Những phần sau thì càng khó hiểu. Nhưng bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến hai vợ chồng nhà họ Bạch đang lắng nghe không sót một câu nào cả. Hai người đều là người trưởng thành và thông minh nên càng nghe càng thấy hứng thú.

-Hôm nay ta giảng đến đây thôi, ngày mai sẽ tiếp tục…

Xuân Phái khô cả cổ họng, hắn rót một chén nước để uống, nhưng lúc uống lại là trà chứ không phải nước lọc làm hắn tí nữa thì bị sặc.

-Tiểu Khánh à, cháu giảng tiếp đi…Tại sao lại có mặt trăng, tại sao lại có 4 mùa…

Bạch phu nhân lúc này mới nói. Còn Bạch Thái Thành cũng liên tục gật đầu phụ họa, đối với hắn những kiến thức này chẳng khác gì quả bom nguyên tử đang nổ trong đầu.

-Bạch bá bá,Bạch phu nhân…Cháu ở trong phủ này mà, có đi đâu đâu mà các người sợ chứ. Ngày mai cháu sẽ giảng tiếp, hôm nay cháu hơi mệt rồi.

Xuân Phái nói xong lại rót một chén trà nữa ngửa cổ uống một hơi hết. Hắn thật sự rất khát.

-Được rồi…ngày mai tiếp tục nhé. Cháu giảng thật sự rất hay a.

Bạch Thái Thành lúc đầu có hơi thất vọng, nhưng sau đó khẽ thở dài vỗ vỗ cái vai của Xuân Phái.

-Bạch bá bá,Bạch phu nhân. Đôi giày các người đang đi hai người cảm giác thế nào? Có thoải mái không?

Xuân Phái không có nhìn lầm, đôi giày hai vợ chồng họ bạch kia đi chính là quà hắn biếu bọn họ.

Giày da không biết xuất hiện từ thời nào. Nhưng ở cái thế giới này trước đây chưa từng một ai làm ra cả. Ít nhất là nơi đây thì không rồi. Mà đây là dị giới cơ mà, chuyện đíu gì cũng có thể xảy ra cả. Cái tỉnh Lạc Dương to đùng kia còn bị đảo thành Dương Lạc kia kìa…

Xuân Phái lẩm bẩm.

-Đây là do cháu nghĩ ra sao? Đi vào thật sự thoải mái và dễ chịu. Lúc đầu ta đi ngủ còn không muốn cởi ra nữa. Nó thật êm ái a.

Bạch phu nhân thật lòng nói.

-Bạch phu nhân,Bạch bá bá. Các người nghĩ một đôi giày này nếu bán ra sẽ có giá bao nhiêu?

Xuân Phái dò hỏi.

-Cái này vì không có trên thị trường nên không thể khẳng định được, một đôi giày vải bình thường đã 3 đến 4 văn tiền. Những đôi có thêu hoa,dệt gấm đắt nhất cũng chỉ 1 hay 2 xu tương đương với 10 hay 20 văn tiền thôi.

Bạch phu nhân sành sỏi nói. Nói thật là cả cái trấn này chỗ nào bán đắt hay bán rẻ, giá cả thế nào bà cũng đều biết.

-Nếu cháu bán nó thì ít nhất cũng phải 1 đến 2 lượng bạc…

Xuân Phái tỉnh bơ nói.

-Cái gì? Ngươi điên sao! Đắt thế ai mà dám mua chứ.

Bạch phu nhân lớn tiếng nói…

Bạch Thái Thành cũng lắc đầu cười khẩy. Nói gì vậy, tiền công 1 người bình thường chỉ có vài văn tiền một ngày. Phú hộ bỏ ra 1 đến 2 xu tiền đồng mua giày đã xót lắm rồi. Đây là gấp 10 lần số đó thì bán cho ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.