Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 60 : Bạch Phủ




Kỹ nữ thời cổ đại xuất thân từ rất nhiều tầng lớp, có khi là một thôn nữ bán thân để nuôi gia đình. Có người bị gia đình đem bán. Có người là con cháu của các quan lại phạm tội..

Nhưng điểm chung là số phận của tất cả những người này thời điểm hiện tại cũng như tương lai đều là một bóng đêm dày đặc, không có ánh sáng. Họ phải tiếp khách từ tối đến sáng không biết qua bao nhiêu người chà đạp, nếu không tiếp khách thì sẽ bị đánh đập tàn nhẫn. Thậm chí đến chết xác họ cũng không được chôn cất đoàng hoàng mà bị vứt xuống sông. Đến khi già yếu thì họ lại làm mấy việc lặt vặt như dọn vệ sinh, quét dọn… kỹ viện, và được cho ăn ngày hai bữa cho qua ngày. Họ đến khi chết đi không một người thân ở bên cạnh. Người nào may mắn lắm thì có thể được chuộc thân làm thiếp hay nô tỳ những công tử nhà giàu. Nhưng nếu nghìn người thì cũng may ra mới có một người may mắn như vậy.

Cho nên bình thường những cảm xúc riêng tư của mỗi con người đều đã mất. Tất cả những gì biểu hiện là bộ mặt giả dối mà họ bị ép phải làm ngày qua ngày. Cảm xúc đã chết, theo một cách nói khác họ không biểu hiện cảm xúc của một con người. Nhìn vào thiếu niên tóc ngắn thanh tú mặt non choẹt kia đang làm một nụ hôn gió, cảm xúc của họ bỗng trở lại như một người bình thường. Nhưng cũng chỉ được một lúc khi đoàn người đi qua, một lúc sau bóng tối bỗng trở lại. Lại những lời câu dẫn khách qua đường như một cỗ máy đã lập trình sẵn liên tục vang lên.

Xuân Phái và nhóm người từ thôn khi đến nhà họ Bạch thì trời đã tối mịt.

-Xin chào Bạch bá bá…

Xuân Phái cùng chào xong thì lũ nhỏ cũng khoanh tay chào theo hắn. Làm cho vị Bạch Viên Ngoại kia gật gật đầu tấm tắc khen không ngớt.

-Tốt lắm hài tử ngoan..các ngươi hảo.

Bạch Thái Thành sau khi sau khi cười cười nói nói với mấy đứa nhỏ một lúc liền sờ đầu từng đứa nhỏ. Hắn sờ đến đầu tiểu loli Lệ Dĩnh thì nó khẽ cau mày, còn đến khi muốn sờ đến đầu Xuân Phái thì lập tức Xuân Phái lùi về sau. Làm cho vị Bạch Viên Ngoại này bỗng tự nhiên hớ, tay vẫn giơ lên tư thế như muốn sờ đầu.

-Hả…

Bạch Thái Thành vừa giật mình vừa bực tức.

-Bạch bá bá à, cháu lớn rồi đấy. Chim cháu mọc lông rồi, đừng coi cháu như hài tử vậy chứ.

Xuân Phái nói xong khóe miệng khẽ nhếch lên cười trêu tức.

Nghĩ gì vậy hả? 27 tuổi rồi còn muốn bị người khác sờ đầu như một đứa nhỏ sao. Nên hắn lựa chọn lùi lại tránh cái sờ đầu đó.

Bạch Thái Thành sau khi mặt hơi biến đổi bỗng thở dài. Ài..đúng là, mình định sờ đầu đệ tử của cao nhân hay sao? Thôi bỏ đi vậy.

-Vậy các ngươi tắm rửa ăn uống rồi đi nghỉ ngơi đi…

À..vị này là Triệu Tố Tố phải không?

Bạch Thái Thành sững sờ nhìn thiếu phụ dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú hỏi. Trước đây nghe nói Triệu gia có đứa con gái mất tích nhưng không biết nguyên do, không biết có liên quan gì đến người này không. Cũng không biết tên thiếu nữ mất tích là gì.

-Vâng..dân nữ là Triệu Tố Tố..

Triệu Tố Tố nói với âm thanh thấp như muỗi kêu, cái đầu nàng cúi xuống đến mức như sợ ai đó biết mặt mình vậy.

-Ừ, Nhân Sinh, Tuyết Kỳ. Hai ngươi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người nhé, đi đường mọi người chắc cũng mệt rồi. Có gì mai nói sau đi.

Bạch Thái Thành nói xong định quay người chuẩn bị đi ăn tối.

-Bạch bá bá…! Khoan đã! Cho cháu hỏi vấn đề này một chút được không?

Xuân Phái sau khi thấy lão Bạch định rời khỏi liền gọi lại.

-Ừm…

Bạch Thái Thành nhìn Xuân Phái nghi hoặc nói.

-Bạch bá bá là thư lại nhiều năm cho quan gia ở huyện chắc biết hết các địa giới quận,tỉnh.. hành chính chứ?

Xuân Phái nói.

-Ừ, hơn 20 năm rồi. Ta có lẽ đã quên chính xác diện tích nhiều quận, tỉnh, huyện… Nhưng địa giới chính xác và diện tích ước chừng thì vẫn nhớ. Ngươi muối hỏi gì nào?

Bạch Thái Thành hứng thú nhìn Xuân Phái nói.

-Bạch bá bá có biết hai quận cuối cùng ở phía nam tên gọi là gì không?

Xuân Phái gấp gáp hỏi.

-Cuối cùng về phía Nam hả, nếu ta nhớ không lầm thì là hai quận Giao Chỉ và Cửu Chân(nước Việt Nam thời còn bị tàu đô hộ đấy) thì phải. Các vị trí cuối cùng về 4 hướng ta đều nhớ rất kĩ.

Xuân Phái lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lạy trời lạy đất, may là không phải là Andas và Loren à (1)( Buổi học cuối cùng).

Bữa tối mọi người trong Bạch phủ cũng không đều ăn cùng nhau như Xuân Phái tưởng tượng. Chỉ có những dịp lễ thì họ mới ăn cùng nhau thôi, còn thường ngày đều là hạ nhân nấu xong thì bưng trực tiếp thức ăn đến phòng. Đợi khi ăn xong rồi dọn luôn, rồi cuối cùng hạ nhân mới được dùng cơm sau cùng.

Thức ăn cũng không có gì đặc sắc, chỉ có một nồi thịt hầm với củ cải và hai đĩa rau xào nhưng so với thức ăn đơn giản ở thôn thì vẫn là mâm cao cỗ đầy rồi. Và điều làm Xuân Phái bất ngờ chính là không phải ăn bánh bao mà là ăn cơm. Những hạt cơm tất nhiên là không được trắng như thời hiện đại mà vẫn còn lớp màng đục đục của hạt gạo bao bọc, hay nói cách khác là gạo lứt. Sau khi gặng hỏi người hầu đưa cơm rằng tại sao không ăn bánh bao mà lại ăn cơm thì hắn nhận được câu trả lời làm hắn níu lưỡi. Đó là người giàu thì ăn cơm còn người bình thường chỉ ăn bánh bao.

Cũng dễ hiểu bởi vì do cấu trúc phân tử tinh bột khác nhau nên hạt gạo nói chung là mềm hơn hạt lúa mì. Cơm thì để cả ngày vẫn mềm như vậy còn cái bánh bao mà để nửa ngày là cứng như đá à.

Xuân Phái ăn xong rồi chờ người đưa cơm dọn đi, lúc người nọ rời đi hắn còn gặng hỏi chỗ tắm rửa. Người kia nói rằng chỉ cần nói với bọn họ là họ sẽ đun nước tắm cho. Nhưng hắn chỉ hỏi chỗ tắm rửa rồi tự đưa lũ nhỏ đi tắm. Hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, đun nước cho một người thì không nói. Đây là cả 6 đứa a, ngày nào mà cũng chuẩn bị đủ nước nóng thì mấy người hạ nhân này chắc cũng kiệt sức mà chết. Bởi vì họ chủ yếu còn phải hầu hạ sinh hoạt cho hơn 10 người nhà họ Bạch nữa.

Xuân Phái cùng 5 đứa nhỏ được xếp ở một căn phòng khá rộng mà chỉ có 2 cái giương to, Triệu Tố Tố thì được sắp xếp ở cùng những hạ nhân nữ khác.

Căn phòng này theo hắn đoán thì có lẽ đây là căn phòng lâu ngày không ai sử dụng nên dọn dẹp lại. Trong phòng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy những vụn gỗ ở những khe không thể quét dọn tới, trên nóc nhà vẫn còn rất nhiều mạng nhện do hạ nhân vội vàng thu dọn không kịp quét đi. Căn phòng này xem chừng chắc chắn trước đây được tận dụng làm kho chứa củi của cả phủ.

Ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ. Lũ trẻ đã đi ngủ hết, hai cái giường thì mỗi cái 3 đứa chia nhau ngủ. Xuân Phái, tiểu loli và Châu Toàn nằm một giường, hắn nằm ngay giữa. Còn 3 đứa kia thì nằm một giường khác.

Hắn lúc này vẫn trằn trọc không thể ngủ được, bởi vì còn có quá nhiều những câu hỏi không có câu trả lời.

Thời điểm bây giờ hắn đang sống không có lịch cụ thể là năm nào. Mọi người đều nói là năm Hán Cao Tổ năm thứ 5. Theo như Xuân Phái suy đoán có lẽ là khoảng năm 198 hoặc 197 TCN. Tên nước gọi là nước Hán do Lưu Bang khởi nghĩa lật đổ nhà Tần rồi đánh bại Hạng Vũ lập ra. Kinh đô đóng tại Trường An.

Nơi Xuân Phái đang sống là một huyện nhỏ của tỉnh gọi là Dương Lạc cách Trường An hơn 300 dặm về phía Đông. Điều làm Xuân Phái đau đầu chính là đây chắc chắn là Lạc Dương sau này sẽ là kinh đô của những đời vua sau của nhà Hán. Lạc Dương sau này tại hiện đại thuộc tỉnh Hà Nam bây giờ, còn Trường An bây giờ thuộc tỉnh Thiểm Tây của tàu. Nói một cách nào đó thì cái tên tỉnh này bỗng nhiên bị đổi thành Dương Lạc. Điều làm Xuân Phái càng bất ngờ chính là sự xuất hiện của lúa mì vào thời này.

Xã hội này dường như là phát triển hơn so với lịch sử mà hắn biết khá nhiều. Giấy được sử dụng rất rộng rãi dù chất lượng vẫn không được tốt cho lắm, mà điều làm Xuân Phái không thể hiểu được đó là. Tại sao vị thái giám Thái Luân người được cho là người đầu tiên làm ra giấy, sinh vào những năm 50 sau Công Nguyên lại xuất hiện vào thời kỳ này. Rất nhiều điều khác thường mà Xuân Phái không thể hiểu được, bánh xe lịch sử dường như đã bị lệch quỹ đạo trở thành một thế giới khác biệt hoàn toàn so với những gì mà lịch sử đã ghi lại.

-Đây là dị giới ư, hay mình lưu lạc vào một hành tinh nào đó cũng gọi là trái đất ở một vũ trụ song song khác mà thời gian phát triển chậm hơn so với trái đất mà mình trước đó sống chứ.

Này…này..không phải là sẽ là một thế giới có dị năng hay đấu khí hoặc tu tiên.. gì gì đó bay lên trời như chim như cò rồi chưởng nhau sập cả quả núi chứ. Rồi cướp linh thạch hay gì gì đó…rồi tăng cấp…rồi vượt cấp chiến đấu chứ. Rồi hàng ngàn mỹ nhân xinh như hoa như ngọc vây quanh. Hắc hắc…

Xuân Phái khi nghĩ đến những điều đó thì chảy cả nước miếng, nhưng rất nhanh sau đó vài ngày hắn mới thở dài thất vọng vì chả có cái gì mà dị năng hay tiên hiệp chó má gì đó ở đây cả. Nếu có thì hắn cũng chỉ là những người dân vô tội bị chết oan khi những cường giả choảng nhau thôi. Haizz…

Đây là thế giới phong kiến cổ đại của dị giới, nơi mà chỉ cần có quyền và tiền đủ nhiều. Ngươi có thể giết người mà không bị tội, ngươi có thể cưỡng đoạt tài sản và cưỡng hiếp dân lành với một vài lời nói trên miệng. Nơi ngươi giàu thì ngươi cưới bao nhiêu vị thiếp xinh đẹp vẫn là chuyện bình thường như việc ngươi ngày nào cũng ăn cơm. Nơi mà triều đình có thể tăng giá xăng,giá điện…ý lộn..không phải.. mà là tăng sưu thuế mà không cần một lời giải thích nào cả. Cuộc sống là vậy, mạnh được yếu thua. Ngay cả xã hội hiện đại cũng gần giống như vậy.

Trong tiểu thuyết Harry Potter, Voldermort có nói một câu nói mà nghe qua ai cũng cho là điên cuồng: “ Trên thế giới này không có người tốt hay người xấu, chỉ có quyền lực. Và những kẻ quá yếu đuối để có được nó”. Ngẫm đi ngẫm lại nó thật sự chính xác.

Nhà Hán theo như lịch sử ghi lại thì là triều đại phát triển mạnh mẽ và lâu dài nhất của cổ đại tàu. Nhà Hán kéo dài hơn 400 năm lịch sử là một quốc gia phong kiến hùng mạnh tương đương với đế chế La Mã của Châu Âu thời điểm bấy giờ. Hai quốc gia hùng mạnh này cùng tồn tại vào một thời điểm đã từng có nhiều lần ngoại giao mà lịch sử ghi lại. Người tàu hiện đại đều tự nhận mình là người Hán đủ để biết rằng ảnh hưởng của nó lớn đến như thế nào.

Bất quá những điều này không làm Xuân Phái mảy may bận tâm một chút nào cả. Điều hắn quan tâm là đây không phải là quá khứ của trái đất mà hắn đã sinh sống. Nên có làm gì lịch sử thay đổi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của thế kỷ 21 nơi mà gia đình người thân của hắn đang sinh sống. Giống như một lập luận mà Stephen Hawking đã nhắc đến trong cuốn “Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ”, một người quay trở về quá khứ và giết chính ông nội của mình. Và người đó sẽ không thể tồn tại.

Tg: Giải ngoại hạng Anh đang hấp dẫn thì nghỉ 2 tuần, chán!! :(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.