Buổi trưa,Xuân Phái vừa dạy lũ nhỏ 4 phép tính toán đơn giản xong thì hắn xuống kiểm tra ruộng lúa xem đã có thể thu hoạch hay chưa. Nhưng những bông lúa mới chín được khoảng hai phần. Hắn vừa xuống suối rửa tay và mặt xong thì hai 2 chiếc xe ngựa đã đến cổng thôn nhỏ.
-Hả! đến nhanh như vậy ư.
Xuân Phái lẩm bẩm.
Theo dự tính của hắn có lẽ vị Bạch Viên Ngoại kia sẽ không đồng ý, nhưng nếu may mắn họ nhận lời thì sẽ phải mất chừng vài ngày nữa may ra mới tới được. Xuân Phái không ngờ mới hôm qua tiễn họ rời khỏi thôn hôm nay họ đã quay lại rồi.
-Hiệu suất thật là cao!
Xuân Phái trào phúng tự giễu.
Hai chiếc xe ngựa này không thể nghi ngờ chính là của hai huynh muội họ Bạch. Xuân Phái biết điều đó vì đi phía trước đang cưỡi con ngựa tía, một thân bạch y kia chính là tên mặt trắng Bạch Nhân Sinh. Nhìn cái thái độ câng câng vênh mặt lên đó Xuân Phái thật sự muốn đạp vào mặt hắn vài cái. Bất quá lúc này hắn đang ở trong trạng thái thiếu niên 14 tuổi này, mà tên “mặt trắng” kia đã 24 tuổi. Nên bây giờ mà động thủ thì kẻ chịu đau khổ chỉ có thể là hắn thôi.
-Sư huynh…
Bạch Tuyết Kỳ vận một bộ thanh y xuống xe chào Xuân Phái.
-Sư muội, sư đệ các ngươi vừa tới hả. Đã ăn uống gì hay chưa?
A…Xin chào các vị thúc thúc, bá bá.
Xuân Phái tiến lên chào hỏi nhóm người vừa đến, thì bọn nhỏ cũng theo chân Xuân Phái đến. Chúng khoanh tay trước ngực rồi cúi đầu chào hai huynh muội họ Bạch và đám hộ vệ,đánh xe.
-Xin chào các bá bá,thúc thúc và sư tỷ, sư đệ.
Lũ nhỏ đồng loạt khoanh tay cúi đầu chào tạo nên hiệu ứng cộng hưởng rất vui tai, làm đám người mới đến có cảm giác rất được tôn trọng. Bình thường mấy người hạ nhân kia đi cùng chủ cũng rất ít khi được người khác tôn trọng.
-A..Hảo! Hài tử ngoan.
-Tốt, tốt…
…
Rất nhiều âm thanh tấm tắc gật đầu tán thưởng. Đây cũng là do Xuân Phái mấy ngày nay đặc biệt bắt lũ nhỏ làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Không biết ngươi học cái gì, nhưng trước tiên ngươi phải học làm người cái đã. Thấy người lớn mà không biết chào hỏi mà cái mặt ngươi cứ lầm lầm lì lì thì đi học để làm cái gì, cái miệng ngươi sinh ra chỉ để ăn thôi hả. Nếu mà đào tạo ra một lũ có học thức mà ăn nói mất dạy hoặc không biết cư xử như một con người thì Xuân Phái thà để cho chúng là một lũ ngu ngốc còn hơn. Như thế chúng sẽ đỡ gây nguy hiểm cho xã hội hơn lũ có học mà mất tính con người.
Ngu ngốc không đáng sợ như lưu manh. Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có học thức.
-Sư huynh, bọn ta lúc đi đã ăn ở nhà rồi. Trên xe ngựa cũng mang theo đồ ăn mà.
Bạch Tuyết Kỳ nhẽ nhàng nói.
Tối hôm qua nàng có kể với phụ thân nào là cuộc sống của thợ săn cũng không đến nỗi khổ sở lắm. Hôm nào không ăn thịt thì ăn cá, canh nấm cũng đặc biệt ngon…
Nhưng khi phụ thân nàng nghe xong chỉ khẽ thở dài nói: “Con à, thợ săn không sướng như con tưởng tượng như vậy a. Đó là những hôm họ săn được đấy, những hôm khác không săn được con gì mà nói thì chỉ có nước nhịn đói hoặc ăn rau dại,quả dại thay cơm. Có khi đến mấy hôm phải nhịn đói liên tục. Nên khi họ mời 5 người bọn con ăn hết cả số thịt kiếm được đó thì đủ thấy rằng họ mến khách đến chừng nào”.
Phụ thân nàng nói xong khẽ lắc đầu ai oán. Ông còn lạ gì cuộc sống của cánh thợ săn đâu. Cho nên hôm nay trước khi đi ông dặn hai đứa con mình phải chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đem theo.
Nghĩ có hơi kỳ cục là người ta đã không có gì ăn rồi các ngươi còn mang một nhóm người đến ăn chực không của người ta à!
-Vậy mọi người xuống suối rửa mặt cho tỉnh táo đi đã rồi vào trong nhà.
Xuân Phái nhìn ánh nắng mặt trời gay gắt buổi trưa nói, người ở trong xe thì không sao nhưng những người cưỡi ngựa ở ngoài trời mà không đội mũ nón gì thì thật khổ.
Mọi người nghe vậy cũng xuống suối rửa ráy tay chân mặt mũi. Người đang phải chịu cái nắng nóng bức mà vốc nước suối mát lạnh rửa mặt thì đúng là thoải mái cả con người.
Nhóm người huynh muội họ Bạch lần này quay lại tất cả có 10 người, đều có vũ khí như đao kiếm võ trang đầy đủ. Không có lý do nào khác chính là đề phòng sơn tặc thổ phỉ. Quãng đường hơn 10 dặm(16 km) đường toàn rừng núi thế này không cẩn thận thì không có thuốc chữa hối hận a.
-Bà ạ, có lẽ bà cũng đã nghe sư huynh Tiểu Khánh nói lại rồi a. Lần này bọn cháu đến đây là mời sư huynh cùng mấy tiểu đệ đến nhà cháu làm khách.
Bạch Tuyết Kỳ sau khi chào hỏi vòng vo một hồi cuối cùng cũng đưa ra vấn đề chính.
Lúc này, căn nhà cỏ rộng rãi nhất trong thôn cũng chật ních người. Quanh cái bàn có mấy cái ghế chỉ có 4 người ngồi, đó là bà cụ,Xuân Phái, cùng hai huynh muội họ Bạch. Cánh đàn ông thì đã vác cung tên đi săn hết rồi.
-Ừ…hôm qua Tiểu Khánh đã nói với ta rồi, mọi người đều đồng ý cả. Chỉ có điều là hai mẹ con Triệu Tố Tố kia chỉ có hai người nương tựa vào nhau. Nếu để mẹ con chúng xa nhau già này cũng rất khó xử.
Bà lão nói rồi liếc mắt nhìn về thiếu phụ 28 tuổi gầy guộc nhưng không thể che dấu được nét thanh tú, trên tà áo bằng phải thô kia cũng có mấy chỗ vá khẽ thở dài. Cô gái họ Bạch trước mắt chỉ có 15 tuổi này ăn thật là biết ăn nói, để giáo dục ra một thiếu nữ hiểu biết như vậy không hề đơn giản a. Thật lòng mà nói bà lão không muốn xa mấy đứa cháu nhỏ của mình, vì tuổi già chỉ mong được ở gần cháu con thôi. Nhưng ở thôn này nhiều hôm phải nhịn đói a, có lẽ ở nhà vị Bạch Viên Ngoại kia còn tốt hơn nhiều, ít nhất là bọn chúng còn được ăn no. Nên bà phải đau khổ quyết định để cho bọn nhỏ rời xa mình.
-Dạ…vâng. Nếu thế thì để cô ấy đi cùng luôn đi ạ.
Bạch Tuyết Kỳ lúc nghe xong mặt khẽ đổi một chút, bây giờ lại thêm một người nữa là 7 người a. Dù sao cũng phải quyết định luôn chứ không thể về hỏi phụ thân xem có đồng ý hay không được. Bất quá thiếu phụ này cũng có thể làm một số việc như giặt quần áo, quét nhà.. a.
-Vậy các ngươi tính đi chiều nay luôn hả? hay là nghỉ lại một đêm rồi sáng mai đi cho mát mẻ. Khi đó có mấy đứa “nhỏ” sẽ đi săn về, tiễn các ngươi đi đường cũng an toàn hơn.
Bà lão liếc nhìn Xuân phái, còn hắn thì đang nhìn thiếu nữ xinh đẹp họ Bạch. Khóe miệng nếu để ý thì có thể thấy nước miếng chuẩn bị chảy ra. Bà lão thấy vậy chỉ biết lắc đầu mà cười khổ. Ai…đúng là thiếu niên mà, thấy mỹ nữ liền thành như vầy. Cao nhân có hay không cũng không thoát được bể tình ái?
-Dạ…không! Không!
Bọn cháu khởi hành ngay chiều nay luôn.
Bạch Tuyết Kỳ gấp gáp nói.
Hai ngày trước ở lại đây đã rất khó khăn rồi. Ăn uống thì không nói chứ việc tắm rửa và ngủ nghỉ thì phiền toái không thể tưởng nổi. Tối hôm đầu đến đây hỏi rằng tắm ở đâu thì họ chỉ ra con suối chảy trước thôn, ai mà dám đi tắm cho nổi. Hôm thứ hai không còn cách nào khác đành nhờ người ta đun nước tắm, nhưng khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ kéo chiếc chăn lên đắp thì…ôi thôi.
Nên Bạch thiếu nữ này không gấp không được.
-Haizz…Vậy chiều khởi hành thôi…Ài.
Bà lão Hạ Đình khẽ thở dài, bà sao mà còn không hiểu vị Bạch thiếu nữ này tại sao lại hoảng hốt như vậy. Lúc con gái bà cũng là một tiểu thư nhà họ Hạ. Việc ăn sung mặc sướng có kẻ hầu người hạ đã thành thói quen, rồi tiếp theo lại không để ý đến hôn ước. Bà theo làm vợ tú tài nghèo họ Châu đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Đã có lúc bà không tin tình yêu của mình mà quay trở lại chấp nhận cái hôn ước kia. Thế nhưng rồi tình yêu cuối cùng cũng chiến thắng( nghe sai sai :)).
Xuân Phái cùng mọi người ăn xong nghỉ nghơi tầm 1 tiếng rồi khởi hành luôn. Lúc đi hắn kêu bọn nhỏ lấy hết một nửa số giày của cha bọn hắn làm quà cho vị Bạch Viên Ngoại kia. Bởi vì, nếu không lấy thì mấy người đàn ông trong thôn này cũng tiếc không dám đi. Xuân Phái bất đắc zĩ làm ra biện pháp mạnh này, đúng là một mũi tên trúng hai con chim. Vừa bắt buộc họ phải đi giày vừa có đồ làm quà tặng.
Số nấm mối khô cũng được hắn chất lên xe gần hết. Chỉ để lại một nửa bao cho thôn.
Nhóm người đi đến thị trấn thì cũng là lúc ánh mặt trời sắp tắt, ánh sáng lúc hoàng hôn lan ra khắp mọi ngõ ngách một màu vàng ảm đạm. Trên một số nóc nhà khói bếp lượn lờ làm tâm trạng con người Xuân Phái bỗng nhiên cảm khái không thôi.
Một cơn gió khẽ thổi cuốn theo từng bông hoa quế màu vàng rơi lả tả trên đường, hương thơm của hoa làm nhóm người không ai bao ai đều ngừng lại một ngửi chút. Con phố đã bắt đầu lên đèn, mà nổi bật là ánh đèn lồng đỏ của những nơi kinh doanh ban đêm, Kỹ viện.
-Công tử, công tử…đến đây với thiếp đi…chàng ơi…ư..ưm.
-Thiếu gia..công tử..xxx.
-Tiên Sinh ơi…yyy.
…..
Đủ thứ âm thanh rên rỉ,nũng nịu,câu dẫn… mời chào khác của những kỹ nữ đang đứng ở ban công tầng 2 sát mép đường. Phía bên dưới là một ả mama thân hình đầy đặn, trang điểm hơi đậm. Ả này mặc một kiện áo dài đỏ hở cả hai bờ vai trơn bóng trắng trẻo, bên dưới cổ áo lộ ra hai khối núi đôi nửa kín nửa hở. Làm cho nam nhân đi bên đường cảm giác nếu nắm nó bằng tay cũng không nắm hết. Cái mông tròn lẳn của ả bị cái quần bó sát lộ ra, vừa đi ả vừa lắc qua lắc lại uốn éo cơ thể như rắn làm mắt một số người có khả năng bị lé. Người nào nghị lực không đủ có lẽ “núi lửa sẽ phun trào” luôn chứ chẳng đùa. Nơi đang tả chinh là Túy Xuân Lâu, kỹ viện lớn nhất thị trấn.
Xuân Phái và nhóm người vừa lúc đi tới thì đã nghe đủ thứ âm thanh hỗn tạp.
-Chàng đẹp trai cưỡi ngựa tía ơi, đến đây cùng thiếp nào..ư ư..
Một ả kỹ nữ câu dẫn khác,nhìn về phía Bạch Nhân Sinh. Có lẽ trời tối nên không thể nhìn rõ.
-Di..kia chẳng phải là Bạch yếu đuối sao?
-Hả..Thật không?
-Thật sự…cũng đẹp trai mà…hahaha…
Hihi..
Nhóm kỹ nữ đều cười rộn lên không ngừng, có vẻ như đã quên việc chính của mình là phải câu dẫn khách đi đường. Duy chỉ có một ả vẫn đang nhìn nghi hoặc.
Xuân Phái thấy huyên náo liền ló đầu ra xem. Nhìn mấy ả kỹ nữ ăn mặc hở hang hắn cũng không khỏi nóng lên mà bước xuống xe. Mấy đứa trong thôn cũng lần đầu thấy như vậy cũng xuống xe theo hắn.
-Này…mọi người! Mấy nàng kia kêu Bạch yếu đuối là ai thế?
Xuân Phái quay sang nhìn khắp mọi người hỏi. Nhưng không nhận được câu trả lời mà là. Người này thì trầm mặc,người kia thì mím chặt môi, có người bưng miệng cố nín cười đến nỗi nước mắt chảy ra. Nhìn lại hai huynh muội họ Bạch thì Bạch Tuyết Kỳ quay đầu đi còn ca ca hắn thì xám xịt cả mặt mày.
Trên lầu:
-Nãy sao mọi người kêu vị công tử cưỡi ngựa tía kia là Bạch yếu đuối vậy?
Cô gái nghi hoặc hỏi.
-Haha..Tiểu Thúy. Muội mới đến nên không biết chuyện này. Tiểu Yến tỷ là người tìm ra Bạch yếu đuối kể lại cho muội ấy nghe đi.
Một ả bô bô nói.
-Hài…không phải muội đã nói nhiều lần rồi sao, muội sẽ không kể chuyện này nữa. Lần trước Bạch Viên Ngoại kia đã cảnh cáo ta rồi. Nếu thế lực Túy Xuân Lâu không lớn không chừng xác ta bây giờ đã năm dưới sông Tô (Lịch :v) rồi.
Tiểu Yến trầm ngâm nói.
-Được rồi…đừng làm khó muội ấy…để ta kể..Câu chuyện như thế này:
Vào một hôm trăng thanh gió mát tại Túy Xuân Lâu này…Vị thiếu gia nhà Bạch Viên Ngoại lúc đó 15 tuổi. Hôm đó Tiểu Yến bồi tiếp hắn…e hèm…
-Rồi sao…nữa..
- Rồi sao hả? Đây là cuộc đối thoại đó:
“-Chàng ơi…ư..ưm..Chàng vào thiếp đi!
-Ta vào rồi mà…
-Hả?..chàng vào rồi hả…sao ta không biết?..A..sao chàng lại rút ra rồi? mới có 3 khắc thôi mà…
-Thì ra rồi…phải rút ra thôi…khốn kiếp..hức hức
”
Bạch yếu đuối sau đó lại ôm mặt khóc.
-Haha…ha..hiihih…
Xuân Phái nhìn thấy đám người đang cười rộ như vậy bỗng trong đầu chợt lóe. Hăn kêu thật lớn:
-Các nương tử của ta..Lão công các ngươi đến đấy…haha
Rồi đặt tay lên miệng làm một nụ hôn gió.
Nhóm kỹ nữ trên lầu bỗng nhiên yên lặng nhìn xuống thấy thiếu niên tóc ngắn khuôn mặt vừa thanh tú vừa non choẹt kia bỗng ngẩn cả người ra. Lát sau mới cười rộ lên cả đám.
Lũ nhỏ trong thôn thấy Xuân Phái làm vậy khiến người khác vui cũng bắt chước làm theo. Làm cho cả khu phố cười vang như nổ pháo.