Không khí buổi sáng nơi rừng núi thật mát mẻ và trong lành. Ánh nắng ban mai làm tan đi lớp sương mù trắng xóa nơi rừng núi nhưng trên những ngọn cỏ vẫn còn thấm đẫm những hạt sương. Xuân Phái hít một hơi thật sâu một ngụm không khí trong lành đó, đáng ra là đầu óc hắn phải thư thái hơn mới đúng. Nhưng hắn lại cảm thấy không vui một chút nào cả, bởi vì sáng hôm nay hai huynh muội họ Bạch phải đã phải trở về nhà. Người đẹp đã sắp đi rồi hắn làm sao mà vui được chứ nhưng cũng không đến nỗi “người đi một nửa hồn tôi mất,một nửa hồn tôi vẫn dại khờ” ( thơ Xuân Diệu)
Cái nắng hôm qua làm đất trở nên khô ráo hơn, chiếc xe ngựa bị lún đến tận trục bánh xe cũng đã được đưa lên rồi rửa sạch bùn đất. Bây giờ, nó đang đỗ trước cổng thôn chuẩn bị rời khỏi thôn này để lên trên thị trấn.
Tất cả những người trong thôn từ già đến trẻ đều đang ở trước sân cỏ tiễn nhóm người huynh muội họ Bạch lên đường.
-Sư huynh, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?
Bạch Tuyết Kỳ bước lên trước thiếu niên thanh tú đang còn ngẩn tò te vì chưa tỉnh ngủ.
-Cái gì…cái gì..nói chuyện riêng hả?
Không phải thích ta rồi đấy chứ, haha. Được rồi! tỏ tình thì cứ tỏ tình, ta đồng ý là được rồi chứ gì? Mà nàng cũng thật táo bạo đấy nhỉ. Nữ tử cổ đại đứng trước bao nhiêu người già có trẻ có đi tỏ tình a, con gái thời hiện đại cũng không nhiều người dám làm như vậy nha. Bất quá ta thích như vậy,haha. Xuân Phái yy tự sướng thầm nghĩ.
-Sư..huynh…
Bạch Tuyết Kỳ nhìn cái miệng đang chảy nước miếng của hắn không khỏi tức giận lườm một cái. Tên này chắc đang nghĩ cái gì đó không tốt rồi.
-Được rồi, nói chuyện riêng thì nói chuyện riêng. Chúng ta vào trong nhà một lát đi.
Xuân Phái nuốt ực một ngụm nước miếng tỉnh bơ nói.
-Huynh qua đây một lát, huynh muội ta có chuyện cần nói với huynh.
Bạch Tuyết Kỳ thở dài một tiếng nói.
Tên này không hiểu nghĩ cái gì vậy hả. Hắn muốn nói chuyện riêng với mình trong nhà ư, một nam một nữ ở trong nhà nói chuyện thì sự trong sạch của mình coi như bỏ rồi. Nhất là còn trước mặt bao nhiêu người nữa. Haiz…
Còn Xuân Phái thì bây giờ chưa nghĩ ra cái lễ tiết của phụ nữ thời cổ đại này, không phải hắn không biết mà là giờ này hắn chỉ đang yy tự sướng nghĩ về thiếu nữ xinh như hoa trước mắt.
Hắn tiến lên vài bước đến gần huynh muội họ Bạch khẽ thở dài, bởi vì hắn biết chắc chắn không có chuyện thiếu nữ này đi tỏ tình rồi. Mọi người ở đây mà biết được suy nghĩ của hắn thì có lẽ chắc bị chọc cười mà chết quá.
-Sư huynh, ta và ca ca của ta đã thương lượng với nhau. Chúng ta muốn mời huynh tới nhà chúng ta dạy học như một tiên sinh, không biết ý kiến của huynh như thế nào?
Bạch Tuyết Kỳ cẩn thận nói như trau chuốt từng câu một vậy.
Tiên sinh hay nói một tên gọi khác chính là thầy đồ dạy chữ,dạy lễ nghĩa… mà những nhà phú hộ thời cổ đại “mời” về nhà để dạy cho con em những nhà phú quý, quý tộc. Tiên sinh này có người thì chỉ dạy hai ba canh giờ rồi rời khỏi sau đó ngày khác lại tới dạy tiếp. Giống như gia sư dạy kèm thời hiện đại vậy.
Còn có người thì dạy xong sẽ ở luôn tại nhà gia chủ để tiện cho dạy học. Những tiên sinh dạng này thường xuất thân nghèo khổ nhưng có học thức. Họ sẽ dạy và ăn ở ngay tại nhà gia chủ đó. Tất nhiên là họ phải được bao ăn ở rồi.
Những tiên sinh chỉ dạy 2,3 canh giờ rồi rời đi thường là những tiên sinh nổi tiếng. Họ có cái giá của họ nên sẽ không ai mà không để ý đến mặt mũi đi ở lại nhà người ta. Thời này cái mặt mũi nhiều khi nó còn quan trọng hơn cả tính mạng a.
Xuân Phái thật ra lúc này đang lâm vào trầm tư. Lời mời này hoàn toàn là nằm trong dự tính của hắn, à không! dự tính thì không đúng. Nói đúng ra chính là tính toán của hắn. Hai ngày nay hắn dạy bọn nhỏ tính toán,vẽ tranh,hát… chính là thiết kế để hai huynh muội họ Bạch coi trọng cuối cùng cũng là mong muốn có lời mời này. Nhưng lúc này hắn lại đang do dự.
Tại sao ư? Bởi vì hắn có thể rời khỏi cái thôn nghèo nho nhỏ này mãi mãi. Hắn chắc chắn rằng chỉ cần một số vốn nhỏ và tất cả những kiến thức hắn đang có. Đừng có nói là vinh hoa phú quý sẽ đến, cho dù muốn ngồi trên ngai vàng cũng là điều có thể xảy ra. Si tâm vọng tưởng ư! Không hề.
Kiến thức đầy đủ về cả cuộc sống và kỹ thuật của một người trưởng thành làm kỹ sư 27 tuổi sau hơn 2000 năm so với kỹ thuật của những năm trước Công Nguyên sẽ chênh lệch thế nào. Lấy ví dụ đơn giản như một đội quân cầm đao kiếm khoảng mấy trăm người đối đầu với mấy khẩu súng máy thì sẽ thế nào. Đáp án không cần nói cũng biết rồi.
Nhưng nếu hắn rời khỏi đây thì có lẽ cái thôn này cũng sẽ lại trở về cuộc sống như cũ. Những thửa ruộng có lẽ năm nay được mùa nhưng những năm sau nếu chẳng may sâu bệnh thì có lẽ lại phải trở về cuộc sống đi săn. Lũ trẻ nhỏ có lẽ lại đầu đầy chấy rận như xưa, rất nhiều thứ chúng còn chưa biết. Xuân Phái biết chắc chắn sẽ như vậy.
Nhưng con người không phải là cỏ cây, sống với những người trong thôn này chưa đến một năm nhưng Xuân Phái không biết từ lúc nào đã coi như nơi này là nhà của mình rồi. Bây giờ không biết nên rời khỏi đây một mình rồi sau đó quay lại giúp họ hay là dẫn cả lũ nhỏ theo. Nhưng dẫn cả lũ nhỏ theo thì những người trong thôn có đồng ý hay không là một chuyện mà vị Bạch viên ngoại kia có đồng ý hay không lại là một chuyện khác nữa. Năm đứa nhỏ sức ăn cũng đâu phải là ít đâu, miệng ăn núi lở đấy.
-Hai người hãy nghe ta nói. Các ngươi mời ta đến nhà các ngươi dạy học nhưng đây chỉ là chủ ý của hai huynh muội ngươi thôi. Chưa chắc phụ thân, mẫu thân các ngươi đã đồng ý. Như vậy đi, nếu ta đi thì sẽ dẫn theo cả 5 đứa nhỏ này đi cùng. Các ngươi hãy về nhà bàn bạc lại với phụ thân ngươi đi. Nếu không đồng ý thì ta cũng chỉ có thể ở lại đây thôi.
Xuân Phái từ từ nói.
Bạch Tuyết Kỳ nghe vậy mặt cũng hơi đổi, những lời Xuân Phái nói khác xa dự tính của nàng. Còn Bạch Nhân Sinh nghe xong liền trợn mắt lên. Nói đùa gì vậy, tiên sinh còn chưa biết dạy sao thì đã yêu cầu nuôi báo cô thêm 5 đứa nhỏ. Đây chính là miệng ăn núi lở a. Nhà mình giàu nhưng không có nghĩa là phải nuôi không 5 đứa nhỏ. Mà chưa chắc phụ thân đồng ý. Trong nhà mình đã có một vị tiên sinh rồi mà.
-Vậy để muội về bàn với phụ thân xem thế nào…
Bạch Tuyết Kỳ dè dặt nói
-Ừ!..vậy mọi người chuẩn bị lên đường đi thôi…
Xuân Phái nói xong cũng không để ý đến cô nàng họ Bạch kia đã đỏ hết cả mặt. Gì vậy hả? đuổi người ta đi cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy chứ!
-A…ý ta không phải là đuổi các ngươi đi. Ta chỉ muốn nói các ngươi khởi hành sớm thì sẽ không bị nắng đấy. Hơn 10 dặm đường cơ mà, các ngươi đến nhà thì cũng đã trưa rồi. Ngươi ngồi trong xe thì không nói nhưng mấy người cưỡi ngựa sẽ không chịu nổi a.
Xuân Phái lúc này mới để ý câu trước mình nói, bây giờ hắn đang “chữa cháy”. Ba tên hộ vệ cùng Bạch Nhân Sinh lúc này mới nhìn hắn mắt đầy tán thưởng.
Huynh muội Bạch Nhân Sinh tiến lên chào hỏi bà cụ rồi lên ngựa trở về trấn. Xuân Phái nhìn theo đến khi mấy bóng người và xe ngựa khuất sau tán cây hắn mới quay lại thôn cùng mọi người.
-Bà và mọi người ạ. Vừa nãy hai huynh muội nhà Bạch viên ngoại kia có mời cháu về nhà họ làm tiên sinh. Cháu đã đồng ý rồi nhưng muốn dẫn theo mấy đứa nhỏ theo không biết ý của mọi người thế nào?
Xuân Phái lúc này đang họp trong phòng cùng mấy người lớn trong thôn, sau khi nhóm người vừa đi khỏi hắn đã gọi mọi người lại nói là có chuyện cần bàn bạc.
-Mấy người các ngươi ý kiến thế nào?
Bà lão trầm mặc nhìn về phía mấy đưa con trai con dâu hỏi.
-Mẹ à, dù sao thì cũng không phải nhà mình. Lũ nhỏ liệu sống có tốt không?
Vợ Châu A Tam kia lo lắng hỏi.
-Dù sao thì cũng là nhà Bạch viên ngoại kia mà,về quần áo thì chưa chắc họ cho đủ nhưng chẳng lẻ lũ nhỏ phải chịu đói sao? Đương nhiên là sẽ được ăn no rồi. Mọi người nói xem không nói gần đây, trước đây chúng nó được ăn đủ no không?
Châu Mộc nói.
-Đại ca à, ăn no thì sao chứ? Dù sao cũng là hạ nhân nhà người khác. Nhà mình tuy đói nhưng không phải hơn hẳn sao
Châu Thanh phản bác.
-Hạ nhân! Ngươi nói ta cho lũ nhỏ đi làm hạ nhân à? Làm hạ nhân tùy tùng thì phải có khế ước bán thân. Tiểu Khánh cháu có ở đây nói xem chẳng nhẽ để lũ nhỏ ký giấy bán thân làm hạ nhân sao…
Châu Mộc bực tức nói.
…
Không khí tự nhiên lại trở nên căng thẳng.
-Các ngươi im miệng hết! xem Tiểu Khánh nói đã.
Bà lão bực tức quát.
-Mọi người ạ, nghe cháu nói đã.
Thứ nhất đây chỉ là lời mời một phía của hai huynh muội họ Bạch kia, cũng không phải là Bạch viên ngoại kia nói. Giờ họ Bạch có nhận chúng ta hay không thì vẫn không biết.Chúng ta đừng ảo tưởng họ nhận nuôi báo cô thêm 5 đứa bé nữa mà cãi nhau làm gì.
Thứ hai nếu họ nhận cháu sẽ không bao giờ để lũ nhỏ phải bán thân đi làm hạ nhân mà sống. Chúng ta có thể sống khổ nhưng không bao giờ được sống nhục nhã cả. Nếu không sống được ở đó chúng ta lại quay về thôn thôi.
Nên mọi người không phải cãi nhau làm gì cho căng thẳng.
Xuân Phái nói xong thở dài bước thẳng ra ngoài không ngoái đầu lại.
Bà lão Hạ Đình nghe xong mới mỉm cười tấm tắc gật đầu. Đúng là đệ tử của cao nhân. Nói năng đĩnh đạc,hùng hồn. Tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức thật đáng nể. Chả bù cho mấy đứa con trai con dâu của mình. Việc nhỏ như thế cũng cãi nhau ỏm tỏi. Cao nhân nó khác người ở chỗ không bao giờ phải đi tranh cãi với người có trình độ thấp hơn mình nhiều như vậy.
( giải tán đê).