Sư muội,sư đệ ta cũng phải nói cho các ngươi biết. Đây là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, cho dù là người thân trong gia đình cũng không được.
Xuân Phái trịnh trọng nói nhìn hai huynh muội họ Bạch, đến khi hai người đều gật đầu đồng ý thì hắn mới yên tâm.
Nhóm người trong thôn sau khi được thưởng thức mỹ vị từ nấm thì buổi chiều rất muốn lên rừng đi tìm nấm tiếp, nhưng Xuân Phái nói là nấm từ trưa đến chiều đã hỏng gần hết. Nên mọi người dù rất tiếc cũng đành phải từ bỏ. Nấm mối là loài sinh trưởng rất nhanh, chỉ nửa ngày không hái là đã hỏng do vi sinh vật phân giải.
Buổi tối mọi người muốn ăn cá tươi nên đều ra suối bắt cá bằng cái vó mà lần trước mọi người làm vẫn còn. Cá tự nhiên ở đây rất nhiều, thịt cá cũng rất ngọt và chắc chứa rất nhiều đạm. Xuân Phái nói với mọi người chỉ ăn những con cá to từ 1 cân trở lên,cá nhỏ thì thả ra. Dù sao thì vẫn phải để duy trì nòi giống của chúng, mà sau này chúng lớn lên thì cũng mình ăn cả thôi. Có đi đâu mà thiệt.
Có công cụ lao động là chiếc vó,công việc bắt cá của mọi người trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Việc cần làm chỉ là để mồi bằng giun giã nhỏ vào giữa vó, chờ cho cá vào đầy rồi đạp cần vó nhấc lên rồi bắt lấy những con cá to béo đang vùng vẫy trong vó.
Mùa xuân thời tiết ấm áp rất nhiều cá nên mọi người khi nào muốn ăn cá tươi thì bắt,nhiều quá thì thả ra. Chứ chả ai dại gì đi xông khói cá để làm cá sấy như mùa đông cả.
-Ý..! Sư huynh.Mấy cái dụng cụ bắt cá này là ngươi làm hay sao?
Bạch Tuyết Kỳ sau khi thấy cái vó không giấu nổi vẻ ngạc nhiên hỏi. Ca ca hắn thì vẫn đang nhìn mọi người bắt cá bằng vó. Thật lâu mới thấy hắn chớp mắt một lần.
-Đúng vậy.
Xuân Phái chậm rãi gật đầu. Nhưng trong lòng hắn lại như đang nở hoa vậy.
Cuối cùng thì hai huynh muội họ Bạch cũng hết tò mò về chiếc vó bắt cá. Xuân Phái gọi Châu Mộc và vợ hắn dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng hai huynh muội họ Bạch đi xuống nơi mà Xuân Phái hay dạy bơi cho lũ nhỏ. Đó là cái hồ nhỏ hình thành tự nhiên do suối chảy qua hình ô van rộng khoảng 10 mét dài tầm 15 mét. Nước hồ sâu chỉ 1 mét rưỡi là cùng, trong vắt tới tận đáy. Bên dưới lòng hồ nhìn thấy cả sỏi đá cuội.
-Các ngươi từng đứa một bơi một vòng xem thế nào?
Xuân Phái chỉ từng đứa nhỏ bảo bọn chúng lần lượt từng đứa bơi qua bờ bên kia.
Đây là cái hồ nhỏ do nước suối chảy tự nhiên nên rất nông. Châu Mộc cao gần một mét bảy có thể đi qua được dễ dàng, nên vấn đề cứu hộ hoàn toàn không vấn đề gì.
Lần lượt từng đứa một bơi qua cái hồ nhỏ rồi bơi trở lại,hết bơi chó lại bơi ngửa. Lũ nhỏ sau hơn một tháng tập bơi thì đều đã bơi được một vòng, nếu không may rơi xuống chỗ sâu thì sẽ không bị chết đuối. Bất quá từ khi chúng bắt đầu biết bơi thì 10 ngày chúng phải tắm ở cái hồ nhỏ này đến 9 ngày rồi. Bọn nhỏ thật sự thích bơi lội. Xuân Phái cũng gật đầu hài lòng. Lứa tuổi từ 12 đến 14 mà bơi liên tục thế này thì sau này chiều cao sẽ phát triển tối đa.
Thực tế thì lớn nhất là Xuân Phái chỉ có 14 tuổi. Người Tàu tính cả tuổi trong bụng mẹ( tuổi mụ) nên trên danh nghĩa hắn 15 tuổi. Còn thiếu nữ Bạch Tuyết Kỳ thì không phải là 16 tuổi,mà thực tế chỉ có 15 tuổi.
-Hai huynh muội các ngươi chắc không biết bơi nhỉ? Xuống nước tập bơi đi. Ở đây có 2 vợ chồng nhà Châu Mộc thúc nên không vấn đề gì đâu?
Xuân Phái nói với hai huynh muội họ Bạch khi lũ nhóc vừa hoàn thành xong bài kiểm tra bơi.
-Sư huynh,điều này là không thể…
Bạch Tuyết Kỳ dè dặt nói.
Bạch Nhân Sinh cũng gật đầu phụ họa theo.
Đùa đấy hả? Ngươi bảo một tiểu thư và một công tử nhà Bạch viên ngoại quen tắm trong thùng nước nóng có kẻ hầu người hạ nhảy xuống suối tắm trước mắt mọi người hay sao. Nhất là với Bạch Tuyết Kỳ còn là thiếu nữ nữa, thời này chuyện như vậy là tuyệt đối cấm kỵ.
-Ta biết, điều này là trái với lẽ thường. Nhưng mà các ngươi phải tin tưởng ở ta, ta làm như vậy là hoàn toàn có ích.
Xuân Phái nói xong nhìn hai huynh muội nhà họ Bạch với ánh mắt khích lệ.
-Sư huynh, chúng..ta..không thể..
Bạch Tuyết Kỳ sắp chảy nước mắt đến nơi trông rất đáng thương.
-Vậy thì thôi…các ngươi trở về đi. Có lẽ chúng ta không có duyên làm sư huynh sư muội đồng môn rồi.
Xuân Phái quay mặt đi hướng khác phất phất tay thở dài.
-Sư huynh. hức..hức..
Bạch Tuyết Kỳ bật khóc, trên bờ mi cong cong tuôn ra hai hàng lệ châu, chảy dài trên đôi gò má của khuôn mặt thanh tú.
-Khóc cái gì mà khóc chứ.Ta đây chẳng phải muốn tốt cho hai huynh các ngươi sao! Sau này nhiều khi không may các ngươi rơi xuống nước không ai cứu thì không phải chết đuối hả. Các ngươi có biết là bơi thường xuyên thì sẽ phát triển chiều cao và thân hình đẹp hơn không. Ta nhổ vào mấy cái quy củ nho giáo chó chết của các ngươi..
Còn nữa ngươi sợ ta ăn ngươi hả,ta mới 14 tuổi a. Chim còn chưa mọc lông đây này…Ôi! Ta sống làm gì chứ hả?
Thà rằng chết đi cho rồi.
Xuân Phái nói xong khóe miệng hơi nhếch lên nhưng bất quá không ai thấy chi tiết này. Vừa nói dứt lời thì hắn hít một hơi thật sâu nhảy luôn xuống nước.
Một lát sau bỗng thấy lưng hắn nổi lên, tay tay buông thõng , đầu thì chúi xuống nước giống như người đã chết đuối.
Hai huynh muội họ Bạch sợ ngây người,không nghĩ rằng có người manh động đến như vậy. Nói chết là chết liền à.
Còn hai vợ chồng Châu Mộc thì chồng nín cười đến mức rung lên bần bật, vợ hắn thì phải bưng miệng nén cười mà nước mắt cũng chảy ra nốt.
Lũ nhóc cũng ôm bụng cười ngặt ngẽo.
-Các ngươi cười cái gì vậy hả? còn không mau cứu người.
Bạch Nhân sinh hét to.
Nhưng điều làm cho hắn càng tức hơn là sau khi mọi người nghe hắn hét lại cười nhiệt tình hơn.
-Các ngươi…là một lũ điên..
Nói xong hắn bất chấp nhảy xuống định kéo Xuân Phái vào.
Muội muội hắn cũng quên cả mình không biết bơi nhảy theo.
Ọc..ọc..
Hai huynh muội họ Bạch vừa xuống nước đã chìm luôn, nước suối không ngừng tuồn vào miệng.
Hai vợ chồng Châu Mộc vội vàng nhảy xuống xách cổ áo cả hai xách lên, nhưng bất quá hai người này đã uống nước no rồi.
-Mọi người…cứu người đi…sư huynh…
Bạch Tuyết Kỳ chuẩn bị khóc thì Xuân Phái vùng dậy từ trong nước nổi lên, phun ra một ngụm nước như giếng phun.
-Phì..ngạt hơi chết mất.
Xuân Phái bắt đầu thở dốc. Hắn lúc trước hít một hơi thật sâu làm cho phổi to hết cỡ. Lượng không khí đó khiến hắn đủ nổi lên nửa người và giả vờ chết đuối.
-Ngươi..khốn kiếp. Ngươi lừa chúng ta.
Bạch Nhân Sinh thở hổn hển nói.
-Vị thí chủ này,hai huynh muội thí chủ tấm lòng thiện lương cứu khổ cứu nạn bần tăng. Hết thảy sau này sẽ gặp nhân quả phúc hậu khôn cùng. A di đà phật…khặc khặc…
Xuân Phái ra vẻ cao tăng đắc đạo chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại nói. Khi hắn nói đến câu cuối thì không nhịn nổi cười khằng khặc tý sặc.
-hahah…hihi…
Mọi người cười đến méo cả mồm rồi. Bạch Tuyết Kỳ cũng không nén được mà cười hhihi. Nàng quên mất là mình vừa làm ra một hành vi bất lịch sự trong thời cổ hủ này.
Còn Châu Toàn thì cảm thấy cuộc đời đối với hắn quá bất công. Đại ca diễn kịch mọi người đều cười, hắn diễn kịch giả vờ bị độc nấm thì bị ăn đòn thảm hại.
Xuân Phái nếu mà nghe được ý nghĩ đó hắn sẽ chửi luôn: “tại ngươi ngu,đùa sai người sai thời điểm..”
Giống như ngươi đùa với thằng xã hội đen rằng, vợ hắn có một cái nốt ruồi ở mông rất đẹp vậy. Có hay không thì nó mà không chém ngươi vài nhát mới là lạ đấy.
Hai huynh muội họ Bạch sau khi vật lộn dưới nước nửa buổi cũng chỉ có Bạch Nhân Sinh bơi được một đoạn. Muội muội hắn cũng dần quen với nước.
Buổi tối trên bãi cỏ đầu thôn, một đống lửa lớn bùng sáng trong không gian tối tăm vô tận của núi rừng. Trên trời là những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, dải ngân hà bàng bạc như bụi kim tuyến vắt ngang trên nền trời lung linh. Những xiên cá và xiên thịt chín cắm quanh đống lửa thơm phức còn đàn chảy mỡ tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Bạch Tuyết Kỳ cùng Bạch Nhân Sinh đã thay bộ quần áo mới. Hai người lúc này cầm xiên thịt nhưng vẫn chưa ăn mà ngồi nghe mọi người đồng ca hát một bài hát có một giai điệu thật là êm tai.
-Ở nơi ấy,tôi đã thấy trên ngọn núi cao. Có hai người,chỉ có hai người yêu nhau…Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi. Một mái tranh nghèo một nhà cỏ(sàn) yên vui..
Xuân Phái đành phải chế bài Giấc Mơ Chapi của Việt Nam ra lời khác cho phù hợp vì tiếng Việt khác với tiếng Hán khá lớn.Mà một số sự việc sau này thời này chưa có. Nhưng giai điệu bài hát thì hắn vẫn cố ép cho giống với giai điệu bài hát gốc. Giống như mấy thằng bựa trên mạng chế bài này : “ở nơi ấy,tôi đã thấy,họ đi ấy, không cần giấy, không cần lá cây, có con cầy chỉ có con cầy theo sau..ớ ờ”.
Hai huynh muội họ Bạch nghe mọi người đồng ca cũng say sưa theo giai điệu. Nhiều khi còn lẩm bẩm hát theo nhưng không thuộc nên câu được câu mất.
Xuân Phái không ưa gì cái kiểu đạo nhạc như thế, nhưng thời này chẳng có cái mẹ gì để giải trí cả. Trước đây hắn nghe nhiều bài hát Việt gia điệu khá hay , nhưng sau khi biết là đạo nhạc theo nhạc hoa, nhạc nước ngoài rồi sửa lại lời thì hắn lại không hiểu sao trở nên chán ghét mấy bài hát đó, hoặc là cũng không thể thích như lúc mới nghe được nữa.