Mưa vẫn trút xuống không ngừng. Những ánh chớp nhì nhoằng như con rết cứ thi thoảng sáng lên rồi lại vụt tắt làm màn đêm đen tối trở lại, trên bầu trời sấm chớp rền vang. Căn lều cỏ lớn chìm trong bóng tối nhưng vẫn le lói một ngọn đèn đốt bằng mỡ động vật. Ánh sáng trong lều chập chờn đến mơ hồ.
Căn lều cỏ lớn bây giờ đang có hơn 20 người cả lớn cả nhỏ bỗng trở nên chật chội. Lúc này, trời đang mưa to nên mọi người không thể trở về những căn lều khác được. Những người bị ướt đa phần là đàn ông nên việc thay quần áo cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, mà nhóm người huynh muội Bạch Tuyết Kỳ cũng không thể trở về trấn được nữa. Bạch Nhân Sinh vì không chuẩn bị mang quần áo theo nên phải mượn tạm một bộ quần áo của Châu Mộc để mặc.
-Mưa lớn thế này đường rất lầy lội khó đi, thêm nữa đêm tối thế này cũng rất khó đi lại. Muội với sư đệ tốt hơn là nên ở lại đây một đêm đi, sai một người về báo tin cho phụ mẫu bọn muội là được rồi.
Xuân Phái nhìn huynh muội Bạch Tuyết Kỳ nói.
Hắn bây giờ đang nghĩ đến cảnh mà hai huynh muội này mò về trong đêm, trời thì vừa mưa vừa tối,không ô không áo mưa.., đèn đuốc gì cũng bị mưa làm tắt hết. Đường thì lầy lội, cộng thêm cái cỗ xe ngựa nặng nề với bánh bằng gỗ mỏng lún đến tận trục bánh xe và đoạn đường gần 20 cây số. Xuân Phái càng nghĩ càng thấy mệt mỏi. Nếu bây giờ dám cá rằng có cho hắn áo mặc áo mưa đầy đủ, ngồi trên chiếc xe gắn máy địa hình có đèn sáng để về nhà thì hắn cũng không bao giờ về cả. Nếu không có chuyện rất quan trọng.
-Sư huynh yên tâm, huynh muội bọn ta đành phải ở lại làm phiền thôn này một đêm rồi. Người lúc trưa huynh của ta bảo về báo tin rồi, nên không cần phải lo lắng.
Bạch Tuyết Kỳ khẽ thở dài nói.
Thật sự là nàng không hề muốn ở lại đây một chút nào cả.Nàng không quen ngủ ở một nơi xa lạ,nhất là ở một nơi thôn dã hẻo lánh như vậy. Thêm nữa là ở đây cũng không biết là nàng có ngủ được không nữa. Nàng không phải là một người khinh thường những người nghèo khổ, nhưng một tiểu thư khuê các từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ,quen sống trong nhung lụa rồi thì rất khó để thích ứng được.
Nhưng nhìn ra ngoài trời mưa như trút, đêm đen như mực,sấm chớp ầm ầm như vậy mà nói về là điều không thể.
-Ồ! ta còn tưởng tên đó về gọi thêm người đập bọn ta một trận chứ.
Xuân Phái hồn nhiên nói.
-Hi..hi..
Bạch Tuyết Kỳ không nhịn được mà che miệng cười. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn không thể thấy được khuôn mặt thanh tú của nàng đang đỏ bừng lên.
-Ngươi…! Hắt xì..
Bạch Nhân Sinh đang chuẩn bị nói thì bị hắt hơi, có lẽ là do bị dính mưa lạnh bất ngờ nên cảm lạnh.
-Ài…Mọi người cho tên này uống một bát canh gừng cái, không may hắn nhiễm cảm mà chết ở đây thì tất cả chúng ta coi như xong…Haiz..Đúng là loại công tử bột ở thị trấn quen sống trong nhung lụa mà..Ài..bị dính chút nước mưa là cảm ngay..
Xuân Phái làm ra vẻ cao nhân ảo não vô sỉ nói, đồng thời khẽ thở dài. Nói thật là hắn bị dính nước mưa thì chắc cũng không tránh khỏi bị như vậy.
Bạch Nhân Sinh thì tức giận đến xám xịt cả mặt mày không nói nên lời, biểu muội hắn thì vẫn cười hi ha không có để ý đến hắn.
Trời thì cứ tối, mưa thì vẫn cứ rơi nhưng bữa tối thì không thể không ăn.
Mọi người xếp gọn lại cái bàn gỗ và 4 cái ghế lại một góc cho rộng rồi nhóm một đống lửa giữa gian nhà. Cũng may là vẫn còn có sẵn củi trong lều chứ không phải sang lều khác lấy, chứ không lấy về thì cũng ướt hết.
Hai chiếc đèn đốt bằng mỡ thì một chiếc để trong lều để lấy ánh sáng, một chiếc thì để gần hiên lều để cho mấy người đàn ông cắt thịt thú.
Xuân Phái lúc này cũng đang cầm con dao bằng đồng vừa cùn vừa đen đang cắt thịt 3 con thú cùng mấy người đàn ông trong thôn. Vừa cắt hắn vừa nói, đôi khi cười cười, sau đó lại lắc đầu thở dài..
Trời ạ! Ta đang xẻ thịt động vật quý hiếm để ăn thịt mà không phải đi tù..haha..thịt lợn rừng vừa dai vừa thơm, thịt nai lại vừa mềm vừa ngọt..
Xuân Phái vừa nghĩ vừa đủ loại tâm trạng thể hiện ra trên khuôn mặt hắn.
-A Tam thúc! Miếng này để hun khói nên cắt lớn một chút, miếng này để nướng ăn thì cắt nhỏ…nội tạng con lợn này thì để lại ruột non,gan,tim,cuống họng giữ lại chứ đừng cho chó săn ăn đi…lông nó đừng vứt đi để lại một chỗ cho cháu..
Hắn vừa làm vừa luyên thuyên với mấy người đàn ông, mấy người này đều haha cười dài rất sảng khoái mà làm theo. Từ trước đến giờ tiểu cao nhân làm gì cũng có tính toán cả, nên họ không cần suy nghĩ nhiều.
Sau một lúc lâu, có lẽ là hơn một tiếng thì số thịt thú đã được xử lý xong. Một phần tư số thịt thì để ăn riêng , phần còn lại thì để xông khói bảo quản. Xuân Phái thật lòng mà nói thì rất đau xót khi phải đem thịt đi xông khói, với hầu hết mọi người thì thịt tươi vẫn là ngon nhất. Nhưng số lượng thịt nhiều như vậy thì cũng không còn cách nào khác, xông khói là cách bảo quản tốt nhất để giữ lại phần lớn hương vị thịt. Tủ lạnh thì không có,mà muối để ướp thịt thời này thì quá xa xỉ. Vì phần lớn muối thời này là khai thác từ mỏ chứ không làm được từ nước biển. Hơn nữa ướp muối cũng làm mất đi hương vị của thịt rất nhiều.
Trời tối thui, vả lại càng không có đồng hồ nên Xuân Phái cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ nữa. Hắn đoán chừng khoảng 19h tối.
Lúc này hắn đang phết mật ong vào miếng thịt lợn rừng và thịt nai để nướng trên que xiên. Mỡ của thịt thú quện vào mật ong màu vàng tươi sôi lên. Mùi thơm của mật ong rừng hòa cùng mùi thơm của thịt nướng khi cắn vào vừa có vị ngọt của thịt vừa cộng hưởng cùng vị ngọt của mật ong rất kích thích vị giác. Nhìn là đã muốn ăn rồi.
Xuân Phái vẫn đang cầu nguyện có thêm các gia vị khác bổ sung thêm, nhưng với hắn muối đã là một ước mơ quá xa vời rồi.
-Dĩnh muội, muội cầm đồ ăn này sang cho sư tỷ đi. Nhớ phải bảo là Tiểu Khánh sư huynh làm cho sư tỷ nhé.
Xuân Phái thần bí kéo tiểu loli Lệ Dĩnh sang dặn nó rất cẩn thận,Hắn đưa cho cô bé một đĩa thịt được thái và xếp rất đẹp. Trên đĩa là thịt lợn rừng và thịt nai thơm ngào ngạt được thái rất đều, miếng thịt vẫn còn đang sôi mỡ và bốc hơi, giữa đĩa là một cái đùi gà rừng nướng vàng, trên đĩa còn đặt một quả táo dại nhỏ tỉa hoa nữa.Nhưng cái đĩa lại bằng đất nung đen sì cũng làm giảm phần thẩm mỹ đi rất nhiều.
-Huynh tự đi đi, nhờ muội làm gì…có cái đùi gà người ta thích ăn nhất huynh cũng…
Tiểu loli ủy khuất như kiểu sắp khóc đến nơi.
-Được rồi, đi đi…Lát nữa ta lấy cho muội thêm hai cái đùi gà. Được không?
Xuân Phái liền tung ra phần thưởng quá “lớn”.
-Muội đi ngay…
Xuân Phái lắc đầu cười khổ. Ai…trẻ con thì vẫn là trẻ con mà..thông minh đến đâu cũng vậy a.
Tiểu loli vừa mới đi được một đoạn đã bị Xuân Phái kéo lại thì thầm.
-Nhớ bảo là ta làm nhé, còn nữa.Đừng có mà nhổ nước bọt vào đấy…hừ..
Tiểu loli Lệ Dĩnh kia đúng là rất buồn bực. Trước đây những phần thịt ngon nhất Xuân Phái luôn để riêng cho nó, nhưng cuối cùng Xuân Phái tung “sát chiêu” 2 cái đùi gà rừng thì cô bé liền đầu hàng. Thậm chí nó còn làm tốt nhiệm vụ Xuân Phái giao.
-Sư tỷ, đây là bữa tối Tiểu Khánh ca làm cho tỷ nè…
Tiểu loli dù thông minh nhưng dù sao vẫn còn là trẻ con, nó vẫn đang nghĩ về 2 cái đùi gà nướng béo ngậy mà không hề biết rằng Xuân Phái đang muốn tán tỉnh vị sư tỷ xinh đẹp trước mắt. Nếu nó biết thì chắc chắn nó không bao giờ làm.
Trong ánh lửa chập chờn và ánh sáng yếu ớt của ánh đèn đốt bằng mỡ mờ ảo, chiếc đĩa đất nung đen sì ấy lại vô tình tôn lên ánh sáng của thịt vừa nướng vẫn còn bám mỡ quện cùng độ bóng của mật ong. Mùi thịt nướng thơm nức mũi mà trên đĩa vẫn còn bốc hơi nóng làm cho đồ ăn trên đĩa trở nên rất hấp dẫn. Cuối cùng là những lát thịt được cắt lát và xếp 2 hàng rất đều đặn, ở giữa là chiếc đùi gà đã được rút xương thái đứt rồi ghép lại trông như thật, cộng thêm quả táo được tỉa hoa đặt cuối đĩa nữa. Tất cả bố cục chỉ như vậy nhưng đó là tất cả những gì mà Xuân Phái nghĩ ra được trong tình trạng thiếu thực phẩm,gia vị,rau củ… rồi.
Bạch Tuyết Kỳ nhìn đĩa đồ ăn được sắp xếp tinh xảo như thế không đành lòng ăn, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy đồ ăn được sắp xếp đẹp như vậy. Nhưng khi ngửi thấy mùi thịt nướng cái bụng nàng lại không chịu cứ sôi lên không ngừng, lúc trưa cả mấy người bọn họ vẫn chưa ăn gì cả.
Cuối cùng thì sau khi nàng nhìn kỹ vị sư huynh kia cùng mọi người một lượt, không phát hiện ra ai đang nhìn mình cả. Lúc này mới cầm đũa gắp thử một lát thịt nai nướng cắn thử một chút.
Vừa mới cắn ngập miếng thịt thì mỡ quện với mật ong tràn ra, tan vào trong miệng, cảm giác vị ngọt thịt với vị ngọt của mật ong kết hợp rất hoàn hảo tạo ra cảm giác béo mà không ngấy. Mùi thịt nướng thơm lại càng thêm cảm giác thèm ăn. Tiếp tục là một lát thịt lợn rừng nướng, sau đó lại là thịt gà. Cảm giác mỗi loại là một hương vị khác nhau nhưng mỗi thứ đều ngon đến mức cứ muốn ăn mãi.
Bạch Tuyết Kỳ dám khẳng định rằng đây là món thịt nướng ngon nhất mà từ trước tới nay nàng từng ăn, mà không hề biết rằng đồ ăn ngon đã là một phần. Nhưng phần lớn lý do lại đến từ việc từ sáng đến tối nàng chưa có ăn cái gì cả.
Trời đã tạnh mưa được một lúc. Ở trên trời trăng đã treo lên cao, thỉnh thoảng bị che khuất bởi vài đám mây đen. Dưới ruộng lúa, ếch kêu ộp oạp. Lũ côn trùng thì cũng phát ra đủ thứ âm thanh râm ran để tán tỉnh nhau trong đêm thanh tĩnh.
Xuân Phái và mọi người đều đã ăn xong, dưới ánh sáng lay lắt của ngọn đèn đốt bằng mỡ. Hắn đang chậm rãi kể truyện cho mọi người nghe. Thời này thì chả có gì để giải trí cả, Xuân Phái nhớ lại những tiểu thuyết trước đây mà hắn đã từng đọc. Cuối cùng sau một hồi suy nghẫm,hắn quyết định kể “Tru Tiên” của Tiêu Đỉnh cho mọi người nghe.
-“Từ thời thái cổ, nhân loại đối với thế giới quanh mình, thảy những sự kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân hoạ, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, tuyệt không phải những sự sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng trên chín tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống âm hồn, diêm la điện phủ…
Dãy núi Thanh Vân nguy nga sừng sững, hùng cứ Trung Nguyên…”
Dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói của Xuân Phái kể rất ấm và chậm rãi khiến mọi người dường như nín thở nghe hắn kể chuyện…