Thật ra Xuân Phái không có quên những câu chửi mắng người lúc trưa, nhưng phải giả vờ như vậy nhằm cho lũ trẻ chóng quên chúng đi. Nhưng trước nay vẫn thường như vậy, thói xấu dễ học mà việc xấu thì dễ làm mà.
Tự nhiên nghĩ lại tình cảnh lúc trưa mới thấy mình quá ngu ngốc rồi, gặp phải tên không có não thì sẽ sai ba tên hộ vệ to lớn bên cạnh giết mình chứ chẳng đùa. Nhẹ hơn một chút thì đập gãy chân tay hoặc nguyên hàm răng. Cũng may là từ đầu đến cuối chúng đều khoanh tay đứng nhìn, Xuân Phái càng nghĩ thì mồ hôi lạnh chảy càng nhiều,xem ra sau này vẫn nên cẩn thận một chút. Thời này hai từ pháp luật nó quá xa xỉ đi, mạnh ai người ấy sống thôi.
Một lúc sau thì mấy đứa nhóc dẫn Bạch Tuyết Kỳ cùng hai tên hộ vệ đi vào căn lều cỏ lớn nhất thôn, nơi mà mấy phụ nhân hay để khâu vá cũng như để họp khi có chuyện lớn.
-Sư muội, ca ca ngươi và một người nữa đâu rồi.
Xuân Phái chột dạ hỏi.Hắn đang lo tên hộ vệ kia về gọi người,hắn lo quá nên không hề biết rằng chỉ cần Bạch Nhân Sinh và 3 tên hộ vệ đó, thì đã đủ đập họ tơi bời rồi. Nhất là mấy người đàn ông trong thôn này còn đang đi săn chưa về, nên không có ai cả.
-Ca ca của ta thì vẫn đang quỳ dưới gốc cây không chịu đứng dậy, còn một người nữa huynh ấy bảo về báo tin cho gia đình ta rồi.
Bạch Tuyết Kỳ buồn bã nói. Trên khuôn mặt thánh khiết như tiên nữ vẫn vương hai dòng lệ châu.
“Chết mịa! ăn c*’t rồi. Hắn gọi người đến giết mình thì phải làm sao, nếu hắn không giết thì cũng hành hạ mình sống không bằng chết. Nào là đập gãy tay chân,đập gãy hết răng…”
Xuân Phái lẩm bẩm đến đâu thì càng nổi da gà đến đó.
-Sư huynh, muội cầu xin huynh ra khuyên ca của muội vào đây tránh mưa được không? Chẳng hiểu sao huynh ấy cứ quỳ mãi ở đó.
Bạch Tuyết Kỳ vừa nói vừa nhìn hắn với đôi mắt cầu khẩn.
Xuân Phái bối rối nhất là khi nhìn con gái khóc, hắn làm sao có thể từ chối lời cầu xin của một cô gái đẹp như vậy. Nhất là nàng vừa mới khóc xong trông rất đáng thương.(ôi! tự nhiên mềnh lại nhớ bé Hồng Ngọc lễ tân xinh gái với giọng nhỏ nhẹ cùng công ty cũ thế nhể).
Ôi! Đằng nào mình cũng phải ra khuyên hắn vào rồi. Người sinh ra từ nông thôn như mình mà có quỳ từ trưa đến chiều cũng không đứng dậy nổi a, nhất là tên công tử quen sống trong nhung lụa này. Xuân Phái vừa nói thầm với bản thân, trong lòng vẫn không hiểu sao hắn lại phải quỳ như vậy.
-Sư muội yên tâm,cho dù muội không nói ta cũng phải ra lôi hắn vào.
Rào..rào..rào..
Xuân Phái vừa mới nói xong thì mưa đã đổ xuống như trút, từ trong lều cỏ nhìn ra ngoài sân chỉ thấy một mảng trắng xóa. Nước chảy dưới sân đất bị mưa xối đục ngầu. Tiếng mưa rơi đập vào từng phiến lá của cây trong rừng nguyên sinh nghe rạt rạt.
-Hai ngươi theo ta ra đỡ hắn vào đây, những người còn lại cứ ở trong lều cỏ.
Xuân Phái vừa nói vừa chỉ 2 tên hộ vệ đồng thời lao ra ngoài màn mưa trắng xóa vừa chửi “cmm thằng ngu, mưa cũng không biết chạy vào trong nhà còn làm khổ cả bố mày nữa”. Hắn biết nếu mà để tên này bị cảm chết ở đây thì số phận hắn cũng xong luôn.
Nước mưa lạnh rơi rát hết cả mặt hắn, thi thoảng một số hạt mưa rơi vào mắt làm hắn nhòe đi. Vừa chạy vừa lấy tay lau nước mưa trên mắt, cuối cùng cũng đến gốc cây sồi vừa nhìn thấy Bạch Nhân Sinh. Hắn đã hét to:
-Con mẹ ngươi! Bị ngu hả? ngươi đang làm cái đíu gì ở đây thế…
Xuân Phái rất muốn xông lên đấm vào mặt hắn.
-Cầu xin ngươi, xin ngươi cứu cha của ta..
Bạch Nhân Sinh cũng phải hét lên vì tiếng mưa rơi rào rào rất to.
Dạo gần đây,mỗi tuần thường 2 đến 3 lần phụ thân hắn đều đau bụng đến quằn quại đến chết đi sống lại thì sắc mặt tái nhợt, cơm cũng không muốn ăn.Người càng ngày càng gầy gò vì sợ lúc nào cũng có thể chết, lần này hắn đến đây cũng là bởi vì lần trước nghe Xuân Phái tự nhận là đệ tử cao nhân. Nên dù có một tia hi vọng hắn vẫn phải thử.
Còn Xuân Phái khi nghe đến đoạn cứu người thì rất muốn mắng to.Cứu người là cứu cái quần què gì vậy, nếu cha ngươi bị giam thì trông chờ vào một đứa trẻ 15 tuổi đầu làm được gì? Khả năng nữa là cha ngươi bị bệnh nan y thì lại càng là việc trên trời, ta đây học kỹ thuật chứ không phải học Y a..cho dù là học y vào thời này không có thuốc hay thiết bị y tế… thì cũng bó tay thôi.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn vẫn hét lên:
-Ta sẽ tìm mọi cách có thể
Hắn nói là nói thế cho qua chuyện này đi thôi.Sau này cứ nói hết cách là ok rồi.
-Sao !ngươi đứng dậy được chưa?
Xuân Phái dính nước mưa ngày càng lạnh.
-Cầu xin ngươi nhận ta làm đệ tử thay sư phụ ngươi…
Bạch Nhân Sinh lại hét to một lần nữa.
Xuân Phái lần này thật sự là máu dồn lên não rồi,ức chế đến mức chẳng cảm thấy lạnh nữa rồi. Chỉ cảm thấy máu nóng nổi lên. “Cmm thằng lìn mặt dày, được voi còn đòi Hai Bà Trưng…” hắn đã chửi đến mấy đời tổ tông nhà người ta rồi.
Xuân Phái không biết lần trước hắn mắng đúng vào nỗi đau của Bạch Nhân Sinh. Phụ thân hắn bị bệnh có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn càng ngẫm càng thấy mình vô dụng và càng tin Xuân Phái nói rất đúng. Cứ theo như lời hắn chửi thì không may phụ thân chết đi thì hắn không hề biết làm gì cả, việc tính toán cũng thua đứa bé gái 13 tuổi thì đi buôn bán không bị người ta lột da đi mới lạ đấy. Làm nông,đi săn…những việc khác thì không thể làm được vì thói công tử không biết làm, cuối cùng rơi vào kết cục phân người ta cũng không cho ăn mà người ta để bón cho cây trồng. Còn những nô tỳ, hộ vệ,con ăn, đứa ở trong nhà… khi đó thì ai là chủ ai là nô dịch hắn tự biết được.
Cho nên mới dẫn đến lời cầu xin thứ hai này.
-Được, ta chấp nhận rồi.. ngươi đứng lên đi.
Xuân Phái bây giờ bảo hắn gọi thằng lìn này là bố hắn cũng gọi đi, mệt mỏi với thằng vô sỉ này lắm rồi.
-Ta….
Bạch Nhân Sinh ấp úng nói.
-Lại cái chó gì nữa đây?
Xuân Phái hét to.
-Ta không tự…đứng dậy được..
-Cmm…!..
-Hai người xốc hắn lên vác vào trong thôn hộ tôi cái..
Hai hộ vệ cũng không nghe lời Xuân Phái mà đi vác người, họ dìu tên chủ nhân này theo hắn vào trong gian lều cỏ mọi người đang ở. Dù sao thì họ vẫn còn phải đi theo tên công tử này để kiếm miếng cơm..
Xuân Phái sau khi đến đầu thôn thì vừa thấy mấy người đàn ông trong thôn vừa đi săn về,ai nấy đều ướt như chuột lột. Nhưng trên mặt lại là một nụ cười rạng rỡ thuần phác, vì dưới chân họ lúc này là 2 con nai lớn và một con lợn rừng còn đang rỉ máu qua những lỗ do tên bắn,mấy con gà rừng thì bị buộc lại một giúm. Nước mưa chảy vào lỗ tên tràn ra làm máu nhuộm đầy đất. Mấy con chó săn thì cũng ướt như chuột lột.
-Tiểu Khánh, cháu mau gọi người ra giúp đi.
Châu Mộc vừa nói vừa thở. Hắn và mấy người gần như đã hết sức rồi. Họ phải chia làm 2 lần vận chuyển mới về đến đây, riêng con lợn rừng đen lông dài này cũng phải gần 100 cân rồi. Răng này của nó móc từ miệng cong cong hướng lên phía trên dài khoảng 20 phân nhìn thấy đã ớn lạnh rồi.
Hai con nai này mỗi con nặng cũng tầm 7,8 mươi cân.
-Vâng,cháu vào liền đây..
Xuân Phái còn đang ngây người nhìn mấy con “động vật quý hiếm” chết trên mặt đất. Ở thời hiện đại mà bị phát hiện chắc là cả lũ lại được “ăn cơm nhà nước,ngủ có lính canh” rồi (đi tù đó :v).
-Từ từ đã..cháu đem mật ong vào trước đi.
Châu A Tam chỉ mấy ống tre có nắp đựng mật ong rừng.
Cái ống tre này đựng nước sôi do Xuân Phái dặn mọi người mang đi để uống. Số mật ong thì còn rất nhiều nhưng không còn cái gì để đựng nữa nên họ chỉ lấy như vậy, điều quan trọng là hôm nay săn được rất nhiều thú lớn nên mọi người cũng chẳng màng đến mật ong rừng nữa.
Xuân Phái vào lều cỏ lớn gọi hai tên hộ vệ cao lớn đi theo huynh muội Bạch Nhân Sinh ra giúp.
Chẳng mấy chốc đã mang hết đống thú săn được để trước hiên lều cỏ.