Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 50 : Hán tử quỳ dưới mưa




Ba hộ vệ đứng bên cạnh chứng kiến mọi thứ xảy ra từ đầu đến cuối nhưng không có ra tay động thủ. Lý do thứ nhất là vì quá ngạc nhiên trước một loạt câu chửi vừa thâm độc và có phần bậy bạ, có điều những câu chửi này phải nói là “đi sâu vào lòng người” bởi vì nó quá đúng. Thêm nữa là có trích dẫn của đại nho Khổng Tử nổi tiếng và dẫn chứng đầy đủ cho sự ngu dốt của Bạch Nhân Sinh. Lý do thứ hai họ bình thường vẫn phải làm theo trước sự mắng chửi, lãnh đạo ngu dốt của tên công tử này nên ,thậm chí cón muốn Xuân Phái chửi thêm vì còn cảm thấy chưa đủ. Lý do cuối cùng quan trọng nhất là chủ nhân chưa có lên tiếng gì, sao không đứng im mà xem kịch vui chứ.

Những người này cũng chỉ vì miếng cơm thôi a, nên tên công tử này ra lệnh đánh thì họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Cũng may cho Xuân Phái là không ai trong hai huynh muội này bảo họ làm gì bất lợi với hắn cả.

-Ca Ca, huynh làm sao vậy? đứng lên được không!

Bạch Tuyết Kỳ cố gắng dìu anh trai nàng đứng dậy nhưng không thể, vì hắn không muốn đứng dậy.

Bạch Nhân Sinh lúc này mặt đờ đẫn không còn vẻ tuấn tú như ngày bình thường của hắn, Hắn đang ngồi phệt trên đất mà không quan tâm đến cái áo lụa trắng dính bao nhiêu bùn đất, bình thường hắn là người rất ưa sạch sẽ. Tình trạng như vậy bình thường hắn sẽ hung hăng mắng chửi kẻ dưới hoặc kêu trời kêu đất lên rồi.

-Ta sao ư..ta cũng không biết nữa…

Bạch Nhân Sinh thì thào nói.

Trong đầu hắn bây giờ vẫn còn văng vẳng mấy câu chửi thâm độc của Xuân Phái: “Ngươi đã làm được một đồng cắc nào chưa nhỉ? ….Ngươi đóng góp được gì cho xã hội. ….Người ta nuôi lợn,bò.. để lấy thịt, nuôi cừu để lấy lông, nuôi dê để lấy sữa,nuôi chó để trông nhà…bố mẹ người nuôi ngươi để làm gì hả.”

Mặc dù hắn tức giận đến mức muốn giết người cho hả giận, nhưng “tòa án lớn nhất trong cuộc đời của mỗi con người chính là lương tâm”. Hắn là một người thông minh, dù tức giận nhất thời những sau khi ngẫm lại những câu mắng đó. Nếu bỏ đi mấy từ tục tĩu thì hoàn toàn là đúng.

Nhưng bản thân ai thì cũng vẫn cố chấp không thừa nhận là mình sai cả, thành ra kết cục như đang diễn ra vậy. Hắn đờ đẫn như người mất trí ngồi ngây ngô trên đất bẩn.

Xuân Phái trưa nay không muốn ăn chút nào cả. Sự việc xảy ra lúc trưa vẫn còn ám ảnh hắn, quan trọng là đồ ăn chẳng có gì gọi là ăn được cả. Nào thì quả dại,rau dại, nào thì cá sấy,măng luộc..

Không hề có một chút thịt hay tinh bột gì cả.

-Mình có quá đáng quá không nhỉ…

Xuân Phái lẩm bẩm.

Vớ một khúc cá sấy khô hơ qua lửa cho mềm rồi ăn hết, tiếp theo nhai thêm tý măng luộc cũng thấy hơi ngọt ngọt. Hai..z không muốn ăn thì cũng phải ăn, không ăn thì chết đói.

Không biết sau này họ có còn đến đây không nhỉ?

Xuân Phái tự hỏi mình rồi lắc đầu “sẽ không”. Vậy là đi tong mất kế hoạch làm giày da bán trên trấn rồi. Sản xuất đã là một vấn đề nhưng trong kinh doanh thì tiêu thụ mới quyết định chủ yếu.Không có cửa hàng trên trấn thì khó khăn gấp mấy lần nữa.

Hai.zz..Người Nhật có câu ngạn ngữ rất hay đó là “tức giận là một cơn lốc cuốn đi mọi sự thông minh” xem ra rất đúng mà. Xuân phái tự nhủ là trong mọi trường hợp phải nên bình tĩnh mới được.

Nhắc đến bình tĩnh hắn nhớ đến một câu chuyện cười :

(Ba người bạn, Mỹ, Pháp và Việt Nam, ngồi uống cafe ở một quán Cafê nọ, hết đề tài để nói, bỗng một anh hỏi :

- Theo mấy anh định nghĩa thì thế nào là một NGƯỜI BÌNH TĨNH ?

Anh Mỹ lên tiếng: Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang nằm với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGƯỜI BÌNH TĨNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó.

Anh Pháp: Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang nằm với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGƯỜI BÌNH TĨNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó và nói, xin lỗi ông bà, ông bà cứ tiếp tục.

Anh người VN: “Theo tôi thì: Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang nằm với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra, tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó và nói, xin lỗi ông bà, ông bà cứ tiếp tục. Mà cái thằng đó còn tiếp tục được thì NÓ mới là NGƯỜI BÌNH TĨNH.)

Xuân Phái nhớ đến chuyện này thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

-Tiểu Khánh đại ca.Huynh cười cái gì mà ghê thế?

Tiểu loli tò mò hỏi. những người khác cũng đang hướng đến xem hắn trả lời thế nào

-À..ta đang nhớ đên một câu chuyện cười rất thú vị thôi

Xuân Phái vốn muốn trả lời cho qua chuyện.

-Vậy đại ca kể cho mọi người nghe đi, muội cũng muốn nghe truyện cười.

Tiểu loli có vẻ không muốn buông tha hắn nói làm Xuân Phái ngớ người ra một lúc, câu chuyện này không thể kể vì nó không hợp với thời này và lứa tuổi bọn nhóc, thêm nữa là họ cũng không biết súng là gì cả.

Ngẫm nghĩ một lúc Xuân Phái mới hắng giọng:

-È…hèm. Sau đây ta sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện có tên là “để đấy em ăn cho”

Haha..haha..Xuân Phái nghĩ đến câu chuyện dù chưa kể đã cười ngặt nghẽo.

-Tiểu Khánh ca, huynh còn chưa kể mà..

Tiểu loli hờn giỗi mấu móng tay vào thịt hắn làm hắn phải kêu lên một tiếng.

- Được rồi..được rồi. Câu chuyện thế này:

“Có một con gấu trong khu rừng nọ rất hay bát nạt người khác, khiến cho tất cả các loài động vật yếu ớt trong khu rừng này đều ghét.

Một hôm có một chú thỏ nhặt được một bộ cung tên của một người thợ săn bỏ quên. Vì uất ức đã lâu lên nó quyết định cầm cung tên đến gặp tên gấu khốn nạn để cho hắn một bài học.

Đến nơi thì gặp gấu, thỏ liền giương cung lên quát.

-Thằng gấu khốn kiếp, quỳ xuống cho bố mày

-Tao không quỳ đấy, ngươi làm gì?

-Không quỳ tao bắn bỏ mẹ mày.

Gấu sau khi cân nhắc nặng nhẹ liền quỳ xuống.

-Bây giờ mày ỉa đi.

-Tao không ỉa.

-Không ỉa thì tao bắn chết cha mày.

Gấu sau khi suy nghĩ cũng đành phải cố gắng ngồi xuống rặn ra được một cục

-Bây giờ bố mày ra lệnh cho mày ăn số cứt mày vừa ỉa ra

Thỏ quát

-Tao không ăn.

-Không ăn tao bắn chết bà mày

-Tao không ăn, dù chết tao cũng không ăn.

Gấu quyết định chọn cái chết.

-Được..vậy thì..

Thỏ giương cung căng vút chuẩn bị bắn thì bỗng “rắc” một tiếng, cái cung liền bị gãy. Lúc này thỏ mới nhỏ giọng kêu:

-Anh…Gấu…ơi!

-Gì…

-Anh…để…đấy…em.. ăn… cho.”

Hahaha..hihi…

-Ơ! Hình như là Dĩnh muội tuổi con thỏ thì phải..

Châu Tuân vừa nói xong đã tiểu loli cho một đạp lăn ra đất, nhưng nó vẫn cười nham nhở (bên tàu 12 con giáp khác VN, thỏ=mèo, còn cừu=dê, những con khác tương tự)

Đám phụ nữ và trẻ con trong thôn ôm bụng cười ngặt ngẽo, thậm chí có người cười tới nỗi chảy cả nước mắt nước mũi. Chỉ có bà lão Hạ Đình là nhăn mặt lắc đầu có vẻ không chấp nhận nổi câu chuyện.

Nguyên tác chính gốc của nó là súng chứ không phải cây cung, khi chú thỏ định bắn thì súng hết đạn.

Ầm..Ầm.Trên trời bỗng có tiếng sấm báo hiệu có lẽ trời sắp mưa to. Mọi người lúc này vừa khâu vá vừa nghe Xuân Phái kể chuyện nên chẳng ai để ý bên ngoài trời thế nào cả.

-Mấy đứa các ngươi ra khiêng cái bảng gỗ vào trong lều đi,mưa ướt không viết được đâu.

Xuân Phái lười biếng ra lệnh.

Cái bảng gỗ khá nhẹ nên đối với năm đứa nhỏ là chuyện rất dễ dàng di chuyển.

Không lâu sau thì 5 đứa đã trở về, 4 đứa con trai thì mỗi đứa đang khiêng 4 góc tấm bảng, tiểu loli thì đang cầm que củi thẳng nho nhỏ đang đập đập liên tục. Vẻ mặt mấy đứa nhỏ có vẻ rất khẩn trương.

-Các ngươi vội gì mà chạy như vậy, ngã thì làm sao hả?. Trời đã mưa đâu.

Xuân Phái quát bọn nhóc.

Đại ca..Đại ca người đi xe ngựa đang quỳ ở dưới gốc cây Sồi đó, vẫn chưa về

Châu Long hớt hải nói.

-Người đi xe ngựa nào nhỉ?

Xuân Phái đang boăn khăn thì tên Châu Thái nói tiếp.

-Chính là người lúc trưa đại ca mắng là “người ta sẽ không cho ngươi ăn phân đâu mà để bón cho cây đó”, một người không biết đâu rồi. Nhưng vẫn còn 4 người lúc sáng.

-Ồ..sao chưa về nhỉ?.. Hả..ta có mắng như vậy à?

Xuân Phái mới giật mình.

-Vâng! Đại ca sao quên nhanh thế ạ, câu chửi hay thế mà.

Châu Toàn nói tiếp, 4 đứa nhóc cũng đều gật đầu.

Chết mịa..ta làm hỏng lũ nhỏ rồi. Thế quái nào bọn nó học toán lâu vậy mà học cái này nhanh thế.

Xuân Phái lầm bầm.

-Đi ra gọi sư tỷ bọn ngươi vào đi, những người khác mặc kệ…Ơ..Khoan…dừng lại đi. Gọi tất cả vào đây tránh mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.