“Tỷ tỷ à,dưới suối rất nhiều cá,sao tỷ và mọi người không bắt ăn?,phải chăng cá có độc sao?” Xuân Phái lo lắng hỏi.
“Bắt cá rất khó,còn một cách nữa là dùng xiên nhọn để xiên cá,nhưng thực tế dưới nước rất khó xiên được,chỉ có những người có kinh nghiệm mới xiên trúng,nhưng nếu cả buổi thì họ may ra xiên được 1,2 con thì họ sẽ lựa chọn đi săn” Triệu Tố Tố nói.
Thì ra là thế,do hiện tượng khúc xạ ánh sáng nên dưới nước nên con cá nhìn thấy thực tế không ở đó mà là ở vị trí khác nên người xưa phải dựa vào kinh nghiệm là chủ yếu.
“sao mọi người không câu cá,hoặc dùng lưới?” hắn hỏi.
“Dùng lưới thì không kéo được vì đá và cây cối.bụi rậm cũng nhiều nữa,còn câu như cậu nói thì thật sự một lưỡi câu cũng đến 5 lạng bạc,là tiền đủ dùng cho mấy tháng một nhà ăn đó..”
“Cái ***, một lưỡi câu mắc như vậy ư?” hắn thầm kêu khổ
không phải là phải mài thanh sắt thành kim rồi mới uốn được lưỡi câu đó chứ,mà thời đại này đa số vật toàn bằng gang do hạn chế của trình độ luyện kim nên rất giòn,uốn thành lưỡi câu là gãy liền à!.Lúc này,hắn thầm than rằng kiếp trước nếu một anh nào thành phố từ nhỏ không biết trải nghiệm là gì,chỉ thấy cá bán ngoài chợ mà lạc vào dòng suối đầy cá giữa rừng này thì cũng bất lực,anh ta sẽ cầm cây gỗ nhọn chờ xiên được cá ăn nhưng không thể được,lúc hết sức lực anh ta được chúa đưa lên thiên đường và được thưởng thức món cá,nhưng trước đó anh ta đã phải đi gặp chúa rồi.Mô phật!
Hắn lớn lên ở quê từ bé,lại thêm quan sát,thực hành video kĩ năng hướng dẫn sinh tồn trên mạng nữa nên mấy việc bắt cá này đối với hắn là quá bình thường.
-“nhà tỷ có dao không?.tối nay chúng ta sẽ ăn cá” hắn hỏi trong lòng đã nắm chắc là có.
-“có..nhưng mà cần dao để làm gì?.không phải cậu định làm xiên cá đó chứ”
-“ừa,tỷ về lấy dao cho tôi,gọi con của tỷ dậy.hai mẹ con tỷ đào cho tôi mấy chục con giun nhé” hắn phấn chấn nói sắc mặt không ngừng quét qua mấy bụi đay trồng lấy sợi trước lều gật gật đầu.
Không bao lâu sau,chắc có lẽ tầm 15p,Triệu Tố Tố quay lại tay cầm con dao,phía sau lưng là cô bé Triệu Lệ Dĩnh đang cầm cái bọc lá gì đó.
-“ca ca à? Có phải tối nay chúng ta sẽ có cá ăn không” cô bé tuy vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng vẫn hào hứng hỏi
-“ừa,nhưng muội và mẹ phải giúp ca một chút đó” Xuân Phái mỉm cười
-“dao của đệ đây,cùng bọc giun này nữa nè” vừa nói thiếu phụ liền đưa dao và bọc lá cây cho hắn.
Xuân Phái cầm dao chặt hạ mấy chục cây đay sợi xuống rồi róc sạch lá,rồi nhờ hai mẹ con Triệu Tố Tố tách thành sợi nhỏ dài,sau đó bện xoắn dây đan thành một mảng lưới hình vuông diện tích tầm 2 mét vuông.
“tiểu đệ à?,lưới này để bắt cá dường như hơi nhỏ,còn nữa.ta nói với ngươi rồi ở đây dùng lưới rất khó bắt cá..”
-“tỷ cứ nghe tôi là sẽ có cá ăn”
nói rồi hắn đi chặt hai nhánh tre con thật thẳng và dẻo.đồng thời đặt vuông góc hai cây vào giữa trung điểm hai đoạn tre dẻo đó và dùng dây gai buộc thật chắc,hắn uốn nhẹ hai nhánh tre sao cho 2 nhánh này đều cong hình parabol hướng cùng mặt cong xuống,4 góc lưới hình vuông buộc luôn 4 đầu 2 đoạn tre và thế là xong một chiếc vó rồi.Hắn liền tìm một cây thẳng và dài để làm cần vó rồi buộc luôn vào đỉnh vó,sau đó lại tìm chặt 2 đoạn cây chạc chữ Y dùng đá đóng cọc song song sát bờ suối các nhau một khoảng 50cm,dùng một thanh gỗ thẳng chắc chắn khoảng 1m buộc vuông góc vào giữa cần vó và đặt lên 2 chạc chữ Y để làm đòn bẩy nhấc vó.
Hắn thử đi thử lại mấy lần nhấc vó lên,hạ xuống trơn tru rồi bắt đầu đổ hết bọc giun lên hòn đá dùng hòn đá nhỏ giã nát giun,sau đó gói lại đem ra đặt ngay giữa vó đang chìm trong nước.
Đống lá gói giun hắn cũng không vứt đi mà chao đi chao lại trong nước để cho mùi tanh phát tán rồi dặn dò hai mẹ con nhà Tố Tố sang bên đầu vó trên bờ.
-“khi cá vào giữa lưới thì mọi người cùng nhau từ từ nhấn cây này xuống để nhấc lưới lên nhé” Xuân Phái cẩn thận dặn dò.Không bao lâu lũ cá ngửi thấy mùi tanh trong nước nhanh chóng bơi vào giữa lưới ăn mồi,nước khá trong nên hắn nhìn rõ từng con một vào trong vó,khi nhận thấy rất nhiều cá trong pham vi vó hắn mới dặn mọi người cùng nhau nhấn đòn bẩy xuống để nhấc vó lên.Đàn cá mải ăn mồi nên khi vó nhấc lên thì đầy ắp vó vùng vẫy.
-“Hai người giúp tôi giữ một chút,tôi đi lấy cá”
Hắn lấy đoạn dây gai dài mỗi đầu buộc vào giữa 2 đoạn cây nhỏ chừng một gang tay mà hắn đã chuẩn bị trước đi ra cái vó đang nhấc lơ lửng.Bên trong vó,lúc nhúc hơn hai chục con cá to có,nhỏ có..nhưng hắn chỉ nhận ra hai loại,đó là một con cá chép lớn và hai con cá leo.Số cá còn lại hắn cũng không nhận ra con nào,có lẽ một số đoán chừng đến thế kỷ 21 của hắn đã tuyệt chủng,phần còn lại đây là khí hậu ôn đới mà hắn kiếp trước sinh sống ở đất nước nhiệt đới gió mùa nên cũng không nhận ra là chuyện rất bình thường.
Xuân Phái vốn là một kỹ sư nên sinh vật học hắn tìm hiểu cũng không có sâu sắc lắm,thôi kệ bà nó đi.Ở đây nước ngọt chắc chắn là không có cá nóc rồi,cứ yên tâm mà ăn cá không phải lo lắng gì hết.Hắn xâu được một xâu cá to rồi vác lại chỗ mẹ con nhà Triệu Tố Tố đang trợn mắt há mồm phần vì ngạc nhiên,phần vì vui mừng.Hắn treo xâu cá lên cành cây rồi nói với mẹ con Triệu thị:
-“Chúng ta tiếp tục bắt thêm cá nhé,hiện tại mồi vẫn còn..”
Hai mẹ con đồng thời gật đầu.Họ rất thông minh,mới nhìn Xuân Phái bắt cá từ cái vó tự chế bằng cây đay sợi họ đã hiểu nguyên lý hoạt động của nó.Đến xế chiều thì vừa vặn được mấy xâu cá to đùng,ba người phải chia làm ba đợt mới chuyển được hết số cá về đến cửa lều.Đến đó,họ treo tạm cá vào hai đầu cột phơi quần áo trước nhà để tránh mùi tanh trong nhà,phần vì đây là hai đầu cột ở ngoài trời quần áo không có phơi đến,mà có nắng thì tất nhiên tia tử ngoại sẽ đốt bay hơi hết không còn mùi tanh rồi.
-“Nhiều như vậy chắc chắn chúng ta ăn không hết mai sẽ hỏng,chi bằng đem bớt cho mọi người đi” Triệu Tố Tố nói nhỏ với khuôn mặt thiện lương vốn có.
Xuân phái lại trầm ngâm suy nghĩ:ở thời đại này,mọi người đều khó khăn nhưng về phần nhân tình thật lớn,nếu ngày mai không có đồ ăn nhưng hôm nay tạm thời có thì họ dù có bị đói cũng san sẻ cho người không có một chút…Ài