Bạch Tuyết Kỳ sau khi nghe Xuân Phái nói hắn là sư huynh chứ không phải sư phụ nàng liền thở dài một hơi, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Cô dù không biết tuổi của thiếu niên này là bao nhiêu nhưng nhìn bộ dáng thì khẳng định là ít tuổi hơn mình. Nếu mà người khác biết nàng nhận một người ít tuổi hơn làm sư phụ ,thì không biết người ta sẽ cười đến mức nào nữa. Ít nhất thì cái sư huynh còn có thể miễn cưỡng tạm chấp nhận được.
-Sư muội, ngươi đã đồng ý gia nhập sư môn rồi thì chúng ta giờ đã là “người một nhà” rồi. Ta là sư huynh của ngươi Chu Tiểu Khánh, 5 người kia chính là sư muội và sư đệ của ngươi: Triệu Lệ Dĩnh,Châu Tuân,Châu Long,Châu Thái,Châu Toàn.
Xuân Phái vừa nói vừa chỉ từng người một, thật ra thì chả có cái sư môn mẹ gì hết. Hắn chính là đang tự biên tự diễn thôi.
-Sư muội! ngươi bây giờ đã là sư tỷ của chúng. Muội hãy xưng tên để mọi người cùng làm lễ bái sư.
Xuân Phái đúng là muốn biết tên thật của thiếu nữ xinh đẹp này, người đẹp như vầy chắc tên cũng đẹp đi.
-Sư huynh,sư muội,các vị sư đệ. Ta tên là Bạch Tuyết Kỳ.
Thiếu nữ e thẹn nói.
-Bạch Tuyết Kỳ..Tuyết Kỳ…Lục Tuyết Kỳ..
Xuân Phái ngẩn cả người khẽ lẩm bẩm nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt hắn, nhưng lúc này tâm trí của hắn đang nghĩ về bạch y tiên nữ Lục Tuyết Kỳ trong tiểu thuyết Tru Tiên(của Tiêu Đỉnh). Mái tóc dài thướt tha bay trong gió,khuôn mặt thánh khiết và băng lãnh trong bộ áo dài trắng, lưng đeo thanh “Thiên Gia” thần kiếm trong truyền thuyết…
Tiểu loli Lệ Dĩnh bên cạnh thấy hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước đến ngẩn cả người, mới kéo kéo áo hắn nhắc nhở.
-Tiểu Khánh ca, huynh nhìn người ta đến mức ngẩn cả người như vậy kìa.
Xuân Phái lúc này mới ý thức được mình hơi thất thố, dù sao người ta cũng là một cô gái mà. Nhất là cái thời cổ đại cổ hủ này. Hai..z..
-Mọi người chuẩn bị hành lễ bái sư..
Xuân Phái cất giọng.
Thật ra sư phụ này là chính hắn bịa ra, nên giờ hắn cũng phải tự lừa chính mình mà bảo mấy đứa nhóc này khấu đầu 3 lạy về phía nam. Đó là quê hương đất nước của hắn trong tương lai, nơi mà bố mẹ và thầy cô hắn đã nuôi dạy hắn trưởng thành. Hai..z Sư phụ ảo tưởng này cứ coi như các thầy cô mình đi. Hắn lầm bầm.
Khi mấy đứa nhóc và Bạch Tuyết Kỳ đang chuẩn bị hành lễ thì nhân vật không ai để ý đến giờ đã lên tiếng.
-Không được…
Bạch Nhân Sinh lên tiếng phản đối.
-Tại sao lại không được?
Xuân Phái nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
-Ngươi có bản lĩnh gì mà thay sư phụ ngươi nhân đệ tử chứ? Nếu sư phụ ngươi ở đây cũng chưa chắc là ta đồng ý.
-Ta thay sư phụ nhận ngươi là đệ tử khi nào vậy?
Xuân Phái tức giận nói.
-Muội muội ta chẳng phải ngươi bảo chuẩn bị làm lễ bái sư đó sao?
Bạch Nhân Sinh nói.
-Ô! đó là muội của ngươi cơ mà…thế thì...lên quan..đíu gì đến ngươi hả?
Xuân Phái trợn mắt nói.
-Tóm lại là ta không đồng ý thì muội muội của ta sẽ không bao giờ làm lễ bái sư.
Bạch Nhân Sinh tức tối nói.
-Ngươi con mẹ..nó..., mỗi người sinh ra trên thế gian này đều có quyền tôn nghiêm của bản thân,quyền theo đuổi hạnh phúc mà không được bất cứ ai xâm phạm cả. Ngươi nói ngươi không đồng ý thì muội muội ngươi không được bái sư sao? Nàng là muội ngươi chứ không phải là nô tỳ hay là con hầu gì của ngươi cả. Loại như ngươi học được một hai chữ đã ra vẻ ta đây suốt ngày chỉ treo trước mồm chó của ngươi vài câu nói, thì ngươi tự coi mình là học trò Khổng, Mạnh sao. Ngươi không xứng.
Khổng Tử nói “Học cho rộng,hỏi cho kỹ, nghĩ cho cẩn thận,phân biệt cho rõ,làm cho hết sức”. Loại như ngươi thì sao? Cái gì là công tử,văn sinh cái con mẹ gì chứ, ngươi bây giờ nếu không có cha mẹ ngươi thì hỏi ngươi sẽ làm gì để sống, làm gì để tồn tại được.
Xuân Phái mắng thật ác liệt như mấy bà bán thịt,bán cá..ở chợ chửi nhau vậy. Hắn đã bao gồm trong đó cả triết lý Khổng tử, quyền tự do và tôn nghiêm của mỗi cá nhân thời hiện đại và cả việc gây “mất đoàn kết nội bộ” mà các đồng chí đểu trong đảng hay làm.
-Ngươi nói ta không có bản lĩnh gì hả. Vậy ngươi nói xem 48 con gà chia đều cho 6 người thì mỗi người được bao nhiêu con gà hả.
Xuân Phái trừng mắt nhìn Bạch Nhân Sinh đang cúi đầu đợi hắn trả lời.
Một lúc lâu sau đó, có lẽ là tầm 5 phút không thấy hắn trả lời. Xuân Phái mới láu cá giả méo mồm quay sang tiểu loli hỏi.
-Dĩnh muội trả lời được không?
-Dạ, là mỗi người được 8 con Tiểu Khánh ca
Tiểu loli dường như rất hiểu ý hắn, còn nháy nháy mi mắt.
-Thấy chưa, ngươi không còn bằng cả một đứa bé. Muội nói xem năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Ta tự nhiên quên mất rồi.
Xuân Phái vô lại giả vờ vuốt cằm nghẫm nghĩ, hắn tất nhiên không hỏi mấy đứa trẻ khác vì biết chúng sẽ không trả lời được.
-Muội năm nay tròn 13 tuổi, huynh đúng là hay quên nha.
Tiểu loli thè lưỡi trêu. Nó biết vị đại ca này không bao giờ quên sinh nhật nó thì sao lại quên số tuổi chứ, nên nó cũng rất thông minh hùa theo.
-Ngươi thấy chưa? Ngươi không bằng một đứa con nít 13 tuổi a.Năm nay ngươi bao nhiêu rồi nhể.24,25 hay 30. Ngươi đã làm được một đồng cắc nào chưa nhỉ? Ngươi đóng góp được gì cho xã hội. Người ta nuôi lợn,bò.. để lấy thịt, nuôi cừu để lấy lông, nuôi dê để lấy sữa…bố mẹ người nuôi ngươi để làm gì hả.
Xuân Phái lại lắc lắc đầu thở dài ra vẻ lực bất tòng tâm.
-Ôi! Giả sử sau này khi cha mẹ ngươi sau này không còn hay bị bệnh tật gì không may mà chết đi thì ngươi chắc cũng không sống được nhỉ, đầu óc không biết tính toán thì mỗi ngày bị người ta lừa đi ít tiền thì sau này lấy gì mà ăn nhỉ? “Cái loại không làm mà muốn có ăn thì chỉ có ăn cứt nhá,ăn đầu buô*i nhé” (trích câu của Huấn hoa hồng :v,ôi hết dịch Covid-19 rồi,đi làm thôi )
Ồ! Mà phân người ta cũng không cho ngươi ăn đâu, người ta dùng để bón cho cây á..
Xuân Phái mắng quá thâm độc cũng có, mà sự hợp lý lại càng chặt chẽ,không có thể chối cãi được.
Bạch Nhân Sinh mặt trắng bệch như không còn một chút máu cứ cúi đầu đứng ở đó không nói gì.
Trong khi Bạch Tuyết Kỳ đã khóc như mưa rồi, lệ rơi đầy trên khuôn mặt thanh tú.Không biết nàng đang nghĩ cái gì nữa? có lẽ tự mình nàng ngẫm nghĩ câu chửi thâm độc của Xuân Phái bao gồm cả nàng trong đó.
.
-Hihi..hihi..
Bọn nhỏ bắt đầu từ tiểu loli Lệ Dĩnh có vẻ như đang cười trên sự đau khổ của người khác. Thật ra Xuân Phái chửi thì chỉ có tiểu loli là hiểu được một ít, mấy đứa còn lại bọn chúng cười vì cái câu cuối là “phân người ta cũng không cho ngươi ăn đâu, người ta dùng để bón cho cây” đó.
-Các ngươi im hết đi, có gì hay mà cười chứ…
Nói xong hắn giả bộ nghiêm túc nhưng cũng phải bưng miệng nén cười. Con bà nó, chửi đã thật..
Bọn trẻ thấy thế lại càng cười to hơn.
Phải mất một lúc lâu thì lũ trẻ mới không cười nữa và Xuân Phái cũng nghiêm túc được. Buổi lễ bái sư từ long trọng thành ra chỉ có 3 cái dập đầu về hướng nam cho qua loa là xong.Thật ra Xuân Phái không biết quy tắc bái sư là như thế nào cả, hắn xem phim chưởng của Tàu chỉ nhớ mang máng là như vậy.
-Sư muội, ngươi có muốn vào thôn chơi không? Nếu không thì có thể về nhà, khi nào rảnh thì đến đây ta dạy ngươi vẽ…
Xuân Phái nói với vị sư muội mới nhận rất thành tâm.Hắn đã không còn tâm tình nào mà giận tên đang đứng trước mắt nữa mà quay đầu đi thẳng vào trong thôn. Năm đứa nhỏ thấy không còn người quen nữa thì cũng nối đuôi nhau đi theo hắn.
Lời tg: Hai..z Sau chương này có lẽ một số người đang ăn không ngồi rồi,bám vào bố mẹ để sống sẽ ngừng đọc. Nhưng biết làm thế nào đây…sự thật mất lòng mà…Ai…