Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 48 : Gọi ta là sư huynh




Xuân Phái cuối cùng cũng không nhìn thiếu nữ xinh đẹp Bạch Tuyết Kỳ nữa. Hắn hiểu rằng câu nói tục tĩu thời hiện đại “tiền ít còn đòi hít lìn thơm” áp dụng vào thời này vẫn đúng không trượt một ly nào cả. Bây giờ chuyện hôn nhân hấu hết đều được sắp xếp theo ý của gia đình. Cô dâu, chú rể có khi thậm chí lúc động phòng mới biết mặt nhau cũng là chuyện rất phổ biến. Thêm nữa là điều kiện gia đình hai bên hầu như phải tương đương nhau, gọi là môn đăng hộ đối đấy.

Xuân Phái thở dài một cái rồi quát mấy đứa nhỏ.

-Này mấy đứa các ngươi xem cái xe ngựa cũ rích đó làm gì kia chứ? Có gì hay đâu. Lau cái bảng đi rồi chiều học tiếp.

Xuân Phái dường như không muốn để ý đến hai huynh muội kia nữa,hắn quay đầu đi về phía thôn.

Bạch Nhân Sinh nghe thấy thế cảm giác muốn phát điên.Xe ngựa chỉ có những người giàu có mới có xe riêng thôi a. Ngươi nói nó cũ rích không có gì hay ho vậy ngươi có không mà đòi chê.

-Tiểu muội muội khoan đã…

Một giọng nói thánh thót vang lên khi tiểu Lolita Lệ Dĩnh đang chuẩn bị dùng tấm vải ướt thô lau tấm bảng gỗ, trên đó có mấy phép toán và hình công chứa tiên cá đang cười rất đẹp.

Bạch Tuyết Kỳ lại gần bức manga bằng than củi do Xuân Phái vẽ ra,nàng nhìn đến đôi mắt to dễ mến của công chúa tiên cá Shirahoshi, từng lọn tóc,đôi khuyên tai bằng vỏ sò… từng đường cong cơ thể được Xuân Phái vẽ rất tinh tế sống động. Cho đến khi nàng nhìn thấy bộ ngực đồ sộ đẹp đến chết người đó mới khẽ nhăn đôi lông mày liễu, ngón tay nàng vân vê những đường nét vẽ bằng than mà tay bị lấm đen lúc nào cũng không biết.

-Đây là người cá sao,thật đẹp…

Bạch Tuyết Kỳ khẽ thì thầm.

-Tỷ tỷ, đây là công chúa tiên cá. Tiểu Khánh đại ca nói nàng đẹp đến nỗi ngay cả những thiếu nữ nhìn thấy cũng động lòng,tiếng hát nàng hay đến mức làm người nghe mãi đắm chìm trong mộng không thể tỉnh lại được nữa.

Tiểu loli nhớ lại những lời Xuân Phái nói lúc trước, có vẻ rất hiểu biết nói.

-Thật đẹp.Bức hình này là do ngươi vẽ sao? Lần trước mua cái ống tre của ngươi,bức hình trên đó cũng do ngươi khắc lên hả.

Bạch Tuyết Kỳ quay sang mỉm cười hỏi Xuân Phái.

-Ừ..m..

Xuân Phái gật đầu nhưng trong lòng đang thầm kêu khổ “bà nội của tôi ơi,khen bức hình đẹp thì cứ khen đẹp chứ cần gì phải nhắc đến vụ mua bán ống tre đó chứ”

- Không biết ngươi có thể dạy ta không…?

Bạch Tuyết Kỳ đỏ mặt nói.

-Có thể! Nhưng không biết ngoài hội họa ra ngươi còn muốn học thêm gì khác hay không..?

Xuân Phái đang ảo tưởng chờ mong thiếu nữ xinh đẹp này yêu cầu dạy môn giáo dục giới tính. Hắn đang tự hỏi không biết thiếu nữ này đã qua 16 tuổi chưa, nếu chưa qua mà hắn “dạy” người ta thì có bị từ 7 đến 15 năm tù giam như điều 111 khoản bao nhiêu ấy của Bộ Luật Hình Sự Việt Nam không nữa.Hắn không biết là làm mất sự trong trắng của thiếu nữ cổ đại sẽ phải trả một giá rất đắt.

-Ồ..không biết những môn khác người biết là gì?

Bạch Tuyết Kỳ thích thú hỏi.

-Nhiều lắm! Chẳng hạn như Toán Học,Vật Lý, Hóa học..hội họa chỉ là một môn phụ thôi.

Xuân Phái đang nghĩ đến lúc dạy vẽ thì sẽ lợi dụng cầm bàn tay trắng thon thả của thiếu nữ xinh đẹp này, thỉnh thoảng còn có thể làm một vài động tác “không may” va chạm vào tấm thân băng thanh ngọc khiết này nữa. Vừa nghĩ hắn vừa chảy nước miếng.

-Vật Lý,Hóa Học..

Bạch Tuyết Kỳ thì thào, dường như đang nghĩ xem những môn lạ hoắc đó là cái gì.

-Đại khái là Thiên Văn, Địa Lý..và những môn phong thủy.. khác ấy.

Xuân Phái bắt buộc phải chém gió vì không thể giải thích được.

Lúc hắn đang định nói tiếp thì bên kia ồn ào quá khiến hắn phải quay lại nhìn.

Bạch Nhân Sinh lúc này đang muốn xem đôi giầy da của thằng nhóc Châu Tuân, nhưng sống chết thế nào thì thằng bé vẫn không chịu cởi đôi giày da ra khỏi chân.

-Ta xin ngươi đấy, ta xin thề chỉ nhìn thôi chứ không hề lấy.

Bạch Nhân Sinh thề thốt nhưng cái vẻ mặt hau háu của hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày da đã bán đứng hắn rồi. Làm cho thằng nhóc này có phần hơi hoảng sợ.

Xuân Phái đành phải lại vỗ nhẹ vai thằng nhóc nói:

-Này “chết đuối”, đệ về thôn lấy một đôi giày của cha đệ ra đây, sang lều cỏ của ta lấy đôi giày của ta chưa đi treo trên cái đinh gỗ ở vách gần giường nữa.

Châu Tuân sau cái vụ suýt chết đuối đó được bọn nhóc đặt biệt danh này

-Nhưng đôi giày da có vảy tê tê đó cha rất quý, đệ chưa thấy cha đi bao giờ cả.Ngay cả lúc ngủ cũng thấy cha ôm nó ngủ a.Đệ sợ cha về không thấy sẽ…

Châu Tuân lo lắng nói.

-Cứ nói là ta lấy là không sao cả, cùng lắm là ta làm cho cha ngươi và ngươi 2 đôi nữa như vậy.

Xuân Phái hết kiên nhẫn nói. Ngươi không thấy phú ông phú bà đang ở trước mặt à.

Châu Tuân sau khi nghe lời hứa đầy mật ngọt của Xuân Phái liền chạy băng băng về thôn tìm giày.

-Hai người vào thôn chào hỏi mấy người lớn đi,cứ nói là đến gặp bạn bè cho dễ nói chuyện rồi quay lại đây.

Xuân Phái biết là từ khi cỗ xe ngựa này tới đây thì trong thôn đã không ít những cặp mắt tò mò đang nhìn về phía này.Hầu hết đều là đám phụ nữ thôi, còn đám nam nhân đã lên rừng đi săn từ sáng chưa về.

-Được..!

Hai huynh muội không hẹn mà đồng thanh nói.

Xuân Phái đá đít hai đứa nhóc ngồi chiếc ghế đu là Châu Long, và Châu Thái xuống bãi cỏ. Hắn ngồi trên chiếc ghế đu gỗ khẽ đung đưa, dường như không có nghe thấy tiếng rên rỉ của hai đứa nhỏ.

-Tiểu Khánh đại ca,huynh chơi xấu.Không biết nhường nhịn bọn đệ sao

Châu Thái vẻ mặt ủy khuất nói.

-Hừ,Không biết xấu hổ chính là 2 đứa bọn ngươi đấy.Thử hỏi từ sáng đến giờ hai ngươi đã bao giờ rời khỏi chiếc ghế đu này chưa?

Xuân Phái nói xong còn cố ý liếc mắt về phía tiểu loli Lệ Dĩnh.

-Này,muội không phải đang ngồi trên cỏ sao chứ. Lại đi nhìn muội với ánh mắt như vầy.

Con bé chột dạ nói.

Một lúc sau thì Châu Tuân mang hai đôi giầy trở lại bóng cây Sồi. Hai huynh muội kia sau khi chào hỏi bà lão Hạ Đình và mấy phụ nhân trong thôn cũng đã quay lại.

Xuân Phái bày hai đôi giày trước mặt hai huynh muội họ Bạch.

-Các ngươi đi thử xem thế nào?

Hắn vừa nói mắt vừa có vẻ vô ý lướt qua chân của hai huynh muội đang đi đôi giày vải

Xuân Phái tất nhiên không phải thường xuyên đem đồ quý tặng người giàu hơn mình rất nhiều, hắn làm thế vì đã có tính toán.

Hắn còn chưa nói dứt lời thì tên vô sỉ Bạch Nhân Sinh đã đi được một chiếc vào chân rồi. Xuân Phái nhìn cũng đứng hình mất 3 giây mới không bất ngờ về tên mặt dày này nữa.

-Cô sao không cởi giày đi thử xem thế nào?

Xuân Phái hỏi Bạch Tuyết Kỳ còn đang bối rối không biết làm thế nào.

Không nói thì thôi, hắn vừa nói xong thì nàng càng đỏ mặt ấp úng nói.

-Cái này..có vẻ như không đúng lắm…

-Có gì mà không đúng chứ? Chỉ là đi thử đôi giày thôi mà.

Xuân Phái thản nhiên nói.Hắn không có nhớ ra là thời nay con gái cởi giày lộ bàn chân trước mặt người khác là vô cùng thô lỗ. Có thể bị người khác quy chụp là không biết lễ nghĩa thậm chí là không có giáo dục.

-Ta có thể thử trên xe ngựa được không?

Bạch Tuyết Kỳ thật ra rất thích đôi giày này. Đôi này là của Xuân Phái được mấy người phụ nữ trong thôn khâu tỉ mỉ nhất, cũng là những tấm da tốt và sáng màu nhất khâu thành. Nó được thiết kế kiểu mô phỏng giày bata hiện đại, chỉ là dây giày bằng sợi gai không được mịn cho lắm và đế giày bằng gỗ hơi thô và nặng nhưng phía dưới đế bọc lót da, lại có lót bông dưới lớp da rất êm.

-Ừm..được chứ…

Xuân Phái cúng đến bó tay, chỉ là thử giày thôi mà cần gì phải lên xe ngựa. Hay là đôi chân bị “bó” lại cho xấu xí kiểu “gót sen 3 tấc” (tục bó chân cho phụ nữ quý tộc của bọn khựa, thời Minh thì phải) chứ. Xuân Phái lẩm bẩm. Hắn đâu có biết thời này đã làm gì có tục bó chân.

Hai người sau khi đi hai đôi giày da thì đúng là có vô vàn cảm xúc khó tả. Kiểu dáng hai đôi giày này họ chưa từng thấy bao giờ, đế giày được lót bông nên cảm giác đi rất êm,đế gỗ cao làm họ có phần tự tin hơn, những miếng da được khâu tỉ mỉ bằng những sợi tơ nhện bền chắc ôm sát vào giày…

-Thế nào? Hai ngươi hài lòng chứ!

Hai người bèn gật đầu như gà mổ thóc.Xuân Phái đành phải hỏi để hai huynh muội không bị sức hấp dẫn của đôi giày da là mất lý trí nữa.

-Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có thể bán cho chúng ta hai đôi giày này không?

Bạch Nhân Sinh nhìn đôi giày như có vẻ nếu Xuân Phái không bán thì hắn cũng không bao giờ cởi ra nữa vậy.

-Tặng cho hai huynh muội ngươi đấy, coi như bù vào hai cái ống tre bán cho hai ngươi lần trước.

Xuân Phái phất phất tay.

-Thật sao?..

-Nếu ngươi không muốn thì đưa đây…

Xuân phái làm ra vẻ như muốn đòi lại.

-Được rồi…được rồi..vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh vậy. Bọn ta nhận

Bạch Nhân Sinh vô sỉ nói.

Xuân Phái cảm thấy ức chế muốn đập cho thằng này một trận. Nhưng vì đại cục hắn đành nuốt bụng nhịn xuống.

-Cô muốn học hội họa và những môn khác thì việc trước tiên phải bái sư cái đã…

Xuân Phái nhìn thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười nói.

-Bái sư? Ta phải gọi ngươi là sư phụ sao?

Bạch Tuyết Kỳ kỳ quái nhìn thiếu niên thanh tú có mái tóc ngắn đứng trước mắt, xem chừng cũng phải nhỏ hơn nàng một hai tuổi.

-Không phải vậy…không phải vậy. Ta chỉ là thay sư phụ nhận người thôi a. Nếu ngươi đồng ý thì chính là sư muội của ta rồi.

Xuân Phái suýt chút nữa tự vả vào miệng mình. Con bà nó! Nếu nhận hắn làm sư phụ thì sau này trên danh nghĩa thầy trò thì làm ăn được cái mẹ gì nữa chứ. Nhất là cái thời cổ hủ này không bị xã hội lên án thì cũng bị quan phủ bắt giam, tóm lại là người người đều hận. Nếu là sư huynh sư muội thì khả năng mới chấm mút được. Ít nhất trên phim kiếm hiệp của tàu hắn thường thấy sư huynh sư muội yêu nhau chứ chả bao giờ có thấy sư phụ đi yêu đệ tử cả. Thời này thì đó là điều không thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.