Bánh xe nước hay guồng nước đã có từ rất lâu. Nhưng thời này thông tin rất hạn chế nên nhiều nơi vẫn không hề hay biết sự tồn tại của nó. Vậy mà hai huynh muội Bạch Nhân Sinh và Bạch Tuyết Kỳ này đều biết chứng tỏ họ đã thấy hoặc được nghe nói qua rồi.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước thì thấy dưới gốc cây Sồi 6 đứa trẻ. Đứa lớn nhất mi thanh mục tú khuôn mặt rất sáng sủa, cắt tóc ngắn, vận một bộ quần áo kiểu dáng kỳ lạ, chân đi đôi giầy da bò rừng đang nằm ngủ trên bãi cỏ dưới bóng cây, chính là Xuân Phái. Bốn đứa bé trai thì mỗi chiếc xích đu gỗ ngồi 2 đứa đang không ngừng đưa đi đưa lại. Còn một bé gái siêu dễ thương đang nghịch con bọ cánh cứng một sừng màu nâu đỏ trên tay. Bên cạnh mấy đứa là tấm bảng gỗ vẽ những kí hiệu kỳ lạ và hình một cô gái rất dễ thương,mắt to nhưng thân dưới kỳ quái lại là một chiếc đuôi cá.
A! xe ngựa kìa…xe ngựa!
Bốn đứa nhỏ liền bỏ xích đu xuống chạy về phía chiếc xe ngựa đang tới, tiểu loli cũng vứt luôn con bọ cánh cứng chạy theo ra xem.Giống như lũ trẻ ở vùng sâu vùng xa khi thấy ô tô về bản vậy.
Xuân Phái thì vẫn còn đang ngủ. Trong mơ hắn mơ thấy cô gái hắn yêu thời còn học cấp 3, mối tình đầu mơ mộng khi hai đứa trú mưa dưới nhà để xe của trường. Mưa vẫn rơi cuốn theo từng cánh phượng hồng trên mái nhà xe rơi xuống đỏ thắm cả khoảng sân, hai trái tim non trẻ mới biết yêu bắt đầu chớm nở. Đúng lúc nàng nhìn hắn đỏ mặt mỉm cười e thẹn thì bị tiếng hét của mấy đứa nhóc làm hắn tỉnh lại. Mở mắt ra thì thấy nàng đang đi về phía hắn.
-Ơ, sao nàng lại mặc bộ đồ tơ lụa kiểu cổ trang thế này..
Xuân Phái lẩm bẩm và vẫn con đang mơ màng.
Mãi sau khi nhìn rõ thêm mấy người nữa gần đấy thời hắn mới thở dài thất vọng. Ài…! Thì ra ta vẫn đang còn ở thế giới cổ đại.
-Này Tiểu đệ đệ..
Bạch Nhân Sinh tưởng hắn vẫn còn đang ngủ nêu định gọi hắn dậy.
Xuân Phái giả vờ hé đôi mắt ra hơi nheo nheo lại cho có vẻ như là hắn mới ngủ dậy vậy. Thực tế là hắn hơi khó chịu một chút.Hắn tự nhủ rằng mình cũng 27,28 tuổi đầu mà rồi còn bị một thanh niên gọi là tiểu đệ đệ kia chứ. Mà cái từ tiểu đệ đệ này còn có một nghĩa khác, nghĩa này giống như kiểu Việt Nam hay gọi mấy đứa nhóc là “Ê! cu” vậy.Má nó!
-Chào..Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao? Ta thấy quen quen.
Thực ra Xuân Phái chẳng thấy quen cái mẹ gì cả. Câu đấy đáng ra hẳn phải nói là: Ta và người có quen biết nhau à?,cơ mà nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh hắn nên lại đổi thành như vậy. Kiểu như cách làm quen tán gái phổ biến của thanh niên thế kỷ 21 ý.
-Đã từng.Chúng ta đã gặp nhau trên trấn Bát Tràng hơn 3 tháng trước. Ngươi không nhớ à?
Bạch Nhân Sinh dường như không để ý Xuân Phái xưng “ta” chứ không phải là “đệ”.
Clgt? Gặp nhau hơn 3 tháng trước á.Ngươi cũng chẳng phải mỹ nữ thì quen ta để làm gì? Không phải thằng này giới tính thứ 3 đấy chứ. Xuân Phái lầm bầm và đã bắt đầu nổi da gà, sống lưng cảm thấy lành lạnh khi nghĩ đến trò “đấu kiếm” mà mấy ông gay hay chơi với nhau.
Bạch Nhân Sinh nhìn thấy Xuân Phái ngây người ra lại tưởng hắn đang suy nghĩ về lần gặp đó,lúc này mới lấy ra cái ống tre khắc hình Maria Ozawoa mà lần trước Xuân Phái bán cho hắn với giá 5 lượng bạc.
-Nhớ chưa! Cái này ngươi bán cho ta 5 lượng. Còn nói là của sư phụ ngươi để lại cho ngươi trước khi đi ngao du thiên hạ.
Bạch Nhân Sinh thản nhiên nói ra,trong câu nói có vẻ hắn có phần tức giận một chút.
-Ah..là thế sao?...Đây là muội muội của ngươi à?
Xuân Phái bây giờ đã nhớ ra rồi. Hắn hơi chột dạ vì lần mua bán “lừa đảo” đó,bây giờ nhìn kỹ lại mới nhớ ra là nàng. Lần trước hắn nhớ còn lén vụng trộm nắm tay nàng,hắn phải đến 2 hôm không rửa tay mà cứ ngửi hương thơm còn đọng lại trên bàn tay mình đến khi phai hết. Mà thật ra đó chỉ là ảo giác của hắn.
Cũng may là không ai nhìn thấy cả,hoặc vì lý do nào đó mà thiếu nữ này cũng không la lên. Nếu không thời buổi này Nho Giáo đang phát triển như mặt trời giữa ban ngày thế này, mà người ta thấy thì hắn không bị đánh què tay chân thì cũng chẳng còn răng để mà ăn cơm. Nhưng Xuân Phái lại tất nhiên không hề biết điều này, nếu biết hắn đã chả làm liều như vậy.
-Ừ..h ..
Bạch Nhân Sinh thấy người đang nói chuyện cùng hắn không có nhìn hắn, mà cứ nhìn tiểu muội xinh đẹp của hắn với ánh mắt thèm thuồng nên máu nóng đã dồn lên não.
Xuân Phái nghe thấy âm thanh có gì đó bất thường nên quay lại nhìn, vừa quay lại thì thấy khuôn mặt như muốn giết người của Bạch Nhân Sinh. Lúc này hắn mới phái mặt dày giả vờ nghiêm túc..
-È..hèm..! Có gì không?. Không phải ngươi muốn ta bán thêm đồ khác của sư phụ ta nữa chứ…nếu vậy ta cũng không còn cách nào khác đành nói với ngươi..
Xuân Phái đang định nói tiếp là “ta vẫn còn” thì Bạch Nhân Sinh đã giơ tay lên.
-Dừng…ngươi định lừa trẻ con sao? Cái ống tre bán cho ta những 5 lượng bạc, muội muội ta cũng mua một cái 3 lượng. Vết khắc mới tinh ấy mà ngươi bảo ta tin là của sư phụ ngươi để lại lâu ngày hả. Xem ra là ngươi khắc nó không biết chừng.
Vừa nói hắn vừa có vẻ “vô tình” nhìn lướt qua hình công chúa tiên cá shirahoshi trên bảng gỗ.
Xuân Phái lúc này mặt mới thộn ra như thằng đần,cảm giác như chuột bị dính bẫy keo vậy. Rất khó chịu.
Nhưng dù sao thì cũng là người từng trải nên hắn không lâu đã bình tĩnh lại nói:
-Này..!Đây là ngươi tình nguyện mua mà, thuận mua vừa bán thôi.Ta đâu có bảo ngươi phải mua a. Giờ đòi lại bạc thì không có đâu..
Nói thì bình tĩnh như vậy nhưng lúc này thâm tâm Xuân Phái cũng cảm thấy mình đuối lý.
-Ta đâu có đòi lại bạc đâu
Bạch Nhân Sinh thản nhiên nói.
-Này! Không phải ngươi tới bắt ta làm tình nhân hay nô lệ tình dục của ngươi chứ…ta không có sở thích biến thái giống như ngươi…Nếu vậy ta thà chết chứ không…
Xuân Phái sổ ra một tràng.Hắn biết rằng với thân thủ 3 hộ vệ bên cạnh thì hắn đứa bé 15 tuổi không có khả năng phải kháng, kể cả mấy người đàn ông trong thôn cũng không.
-Câm miệng…ngươi nói toàn thứ kinh khủng quá…
Thanh niên giận tím cả mặt quát.
-Vậy ngươi muốn gì.
Xuân Phái lúc này mới thở dài một hơi. Ài..xem ra xem phim đen nhiều quá nên ảnh hưởng trầm trọng như vậy đó mà.
-Ta đến vì tin rằng hình ngươi khắc đúng là có cao nhân chỉ dạy, nên ta muốn hỏi cao nhân đấy giờ ở đâu thôi.
Bạch nhân sinh bình tĩnh nói.
Xuân Phái nghĩ thầm: Ơ! Ngươi muốn gặp cô giáo dạy mỹ thuật hồi cấp 2 của ta á, không được rồi mặc dù rất ngon nhưng đã có chồng rồi, mà cũng không ở thế giới này thì ngươi tìm bằng niềm tin.
Nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục nên hắn nói:
-Ta chẳng phải đã nói với ngươi rằng người đã đi ngao du khắp thiên hạ rồi sao, hơn nữa cần sư phụ ta làm gì chứ. Biết đâu ta có thể giúp…
Thanh niên lúc này mới trầm ngâm im lặng
Mãi lúc lâu sau mới từ từ nói:
-Ta tưởng rằng dù có mất một chút bạc nhưng đổi lại có thể tìm ra một cao nhân có khả năng xem bệnh cho phụ thân. Nhưng giờ thì…
Xuân Phái lúc này mới đứng hình thật sự.Hắn tưởng lừa được người ta tiền nhưng cuối cùng lại bị người ta tính kế. Ảo tưởng là mình từ hiện đại đến có thể lòe người ta rồi cuối cùng thì sao..Ài..Xem ra lấy được tiền của nhà giàu từ xưa đến nay vẫn vô cùng khó.
Ảo tưởng đó cũng như kiểu trò đi đá phò vậy. Bỏ tiền ra để được chà đạp thân xác người ta, nghe người ta rên rỉ rất thỏa mãn. Những tưởng là cuộc chơi công bằng. Nhưng không người ta không những chẳng mất gì mà thấy sướng,lại còn được tiền. Mình thì mệt chết bà nó luôn.
(Ơ thế không tính thanh xuân,sức lực,tiền khám sức khỏe,nguy cơ nhiễm bệnh cao…của người ta à :v)