Thời tiết màu xuân mang theo những tia nắng ấm áp làm những giọt sương nhỏ trên bãi cỏ trở nên long lanh. Những bông hoa bồ công anh màu vàng vẫn còn đọng một vài giọt sương sớm,lúa mì thì đã đang trổ bông lác đác vài khóm. Còn đàn bướm vàng thì vẫn mải mê rong ruổi trên những ruộng lúa.
Xuân Phái lúc này vừa dạy lũ trẻ xong phép nhân môn toán, hắn đang cầm mẩu than gỗ vẽ kiểu manga hình công chúa tiên cá Shirahoshi(1) lên tấm bảng gỗ. Năm đứa nhỏ lúc này đang tranh nhau ngồi hai cái xích đu do Xuân Phái làm. Thật ra cái xích đu này hắn chỉ dùng hai dây thừng gai đều nhau rồi buộc hai đầu tấm ván gỗ khoảng 50 cm thôi. Hai đầu còn lại buộc lên cành cây nằm ngang sát gốc cây, ván gỗ thì để cách đất khoảng ba bốn mươi phân nên bọn trẻ con ngồi cực kỳ thoải mái.
-Ah…Công chúa tiên cá xinh đẹp như vậy a. Nàng ta còn có đuôi cá rất to nha.
Tiểu loli đang cầm hai sợi dây thừng vừa đung đưa chiếc xích đu,hai đồng tử dãn ra nhìn vào nhân vật manga trên tấm bảng gỗ không chớp mắt. Bốn đứa kia thì hai đứa đang ngồi trên chiếc xích đu trông rất khoái chí, hai đứa còn lại vì chưa đến lượt nên chỉ còn biết ngồi trên bãi cỏ mắt hau háu chờ đến lượt được ngồi.
-Không những xinh đẹp,nàng còn bơi rất nhanh nữa. Tiếng hát của nàng hay đến nỗi khiến người ta si mê chìm vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại được…
Xuân Phái đọc lại những lời thoại trong truyện tranh mà hắn nhớ, hắn tự hỏi không biết có phải tiếng hát của tiên cá hay quá khiến người ta si mê đến mức không tỉnh lại được,hay là tiếng hát đấy dở quá khiến người ta phát buồn ngủ mà không muốn dậy để nghe tiếng hát đó nữa không chừng.
-Này! Muội ngồi trên xích đu từ sáng rồi đấy. Xuống kia ngồi cho hai đứa kia chơi với.
Xuân Phái nhìn hai đứa nhỏ đang nhìn vào chiếc xích đu với ánh mắt thèm thuồng.Hắn nhìn thấy bản thân hắn lúc nhỏ chờ đến lượt chơi chiếc ô tô đồ chơi chạy bằng pin. Lúc đến lượt hắn chơi thì trời đã tối nên đứa có đồ chơi đem về không cho chơi nữa. Nếu hắn không nói gì thì hôm nay đừng nghĩ bao giờ có hai từ đến lượt cả.
-Muội là con gái mà,con trai mà không biết nhường con gái thì không phải là quân tử.
Cô bé cười hihi nói.
Wtf! “tôi lạy bà, mặt dày vừa thôi. Đã chơi từ lúc sáng đến giờ cũng không biết chán rồi còn lấy cái lý do củ chuối của nho giáo gì mà chính nhân quân tử cái mẹ gì nữa” Xuân Phái rủa thầm
….
-Hừm…
-Cũng được…nhưng chiều cái xích đu này vẫn là của muội nhé! Không ai được tranh đâu đấy…
Cô bé cuối cùng cũng phải nhượng bộ khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Xuân Phái.
-----Cách đó 5 cây số về phía Bắc theo lối đi từ thôn đến tiểu trấn--------
Một chiếc xe ngựa cùng 4 người cưỡi ngựa đi sát xung quanh xe, bánh xe gỗ in trên nền đất mềm như 2 con rắn dài. Người đi đầu là một thanh niên rất tuấn tú chỉ khoảng 25 tuổi, hắn cưỡi một con ngựa tía. Trên cổ chú ngựa đeo lục lạc kêu đinh đang trông rất vui tai. Ba người đi sau đều là những đại hán to lớn mặc quần áo vải thô, có thể dùng từ lưng hùm vai gấu để hình dung. Trên người mỗi người đều đeo đại đao lớn trông rất hung dữ.
-Hazz..đi mãi mà không thấy đến nơi. Không biết có phải nhầm đường rồi hay không nữa?
Thanh niên tuấn tú thở dài mang theo nửa phần bực tức.
-Huynh đừng thở dài nữa. Chắc không sai đâu! Muội đã hỏi người trên trấn đều chỉ về hướng này mà. “Thằng bé” lần trước cũng nói thôn nó đang ở cách tiểu trấn khoảng 10 dặm về phía nam mà. Chúng ta mới đi được khoảng hơn 5 dặm thôi..
Bên trong cỗ xe ngựa truyền ra một giọng nữ rất dễ nghe, như kiểu giọng con gái miền Tây Việt Nam vậy.
-Tiểu thư!..Chúng ta cứ đi thế này không may gặp phải sơn tặc,cường đạo thì làm thế nào..hay là chúng ta quay lại…
Một trong ba đại hán dè dặt nói.
-Ngươi không nói gì không ai bảo ngươi câm đâu! Đang yên đang lành lại nhắc đến sơn tặc,thổ phỉ. Ngươi muốn gặp chúng lắm à…
Cô gái có vẻ rất tức giận khi tên đại hán nói mấy câu xui xẻo.
-Tiểu nhân chỉ nói nếu như không may mà…
Tên này có vẻ ủy khuất nói.
-Thôi được rồi, đừng nói nữa. Mọi người cũng không mang thứ gì quá quý giá cả. Cùng lắm là để ngựa và xe lại cho chúng rồi chúng sẽ thả chúng ta thôi.
Thiếu nữ trong xe bình tĩnh nói.
-Nhưng…Nhưng..
Tên kia dường như vẫn không nghe mà vẫn muốn nói.
-Không nhưng nhị gì cả? kể từ giờ ngươi câm mồm cho ta. Ta nói không có chuyện gì là không sao cả.
Thiếu nữ có vẻ đã hết kiên nhẫn mắng.
Tên đại hán kia chửi thầm trong đầu: “Bà cô của tôi ơi! Sơn tặc với cường đạo là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật. Chúng lấy được của rồi còn để cho người sống quay lại để trả thù chúng hay sao?. Người khác thì không nói làm gì, còn con hàng thiếu nữ ngon ngọt như cô vậy cả đám sói háu đói sẽ bỏ qua sao? Chỉ sợ bọn chúng giết hết chúng tôi rồi luân phiên cưỡng gian cô thôi a …hazz”
Nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ nói suy nghĩ đó ra vì nói ra hắn sẽ bị đập chết đầu tiên.
-Ngươi sợ cái gì chứ!đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Có ta ở đây còn phải sợ sao?
Tên thiếu gia tuấn tú mặc áo lụa dài oang oang nói.
Ba tên đại hán rất muốn đấm vỡ mồm tên thiếu gia ngu ngốc này.
Ngươi thân thủ cao cường thì làm cái mẹ được gì ở đây chứ. Bọn chúng đều ở chỗ khuất trong rừng đến mấy chục đứa đều có đao kiếm đã lâu năm quen lẩn trốn,phục kích. Đáng sợ hơn là bọn chúng có cung và nỏ, thấy người võ công cao thì bọn chúng bắn thành con nhím luôn chứ ở đó mà đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Nhưng bọn hắn cũng không có nói. Thứ nhất là mệnh lệnh của ông chủ là tên thiếu gia này thời buổi bấy giờ là mệnh lệnh tuyệt đối, thứ hai là đã trót lỡ đi rồi. Còn lý do chính cũng là lý do thứ ba quan trọng nhất, bọn chúng đều là những người thông minh nên sẽ không đi tranh cãi với mấy thằng ngu làm gì cho mệt.
Nhóm người này có 5 người, bao gồm hai anh em nhà họ Bạch và 3 tên đại hán là hộ vệ đang đi đến thôn mà Xuân Phái đang ở. Người thanh niên anh tuấn cưỡi ngựa tía đi đầu là đại ca Bạch Nhân Sinh, tên này đúng thể loại “mặt trắng” điển hình mà người ta thường nói. Khuôn mặt trắng và thanh tú với sống mũi dài, tóc buộc đuôi ngựa phía sau. Nếu tên này xuất hiện vào thời hiện đại chắc cũng tương đương các “ộp pa” Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ khiến các chị em điên cuồng vậy.
Cô gái trong xe ngựa chính là biểu muội của hắn Bạch Tuyết Kỳ, năm nay mới 16 tuổi. Khuôn mặt thì giống anh của nàng đến 7,8 phần. Tuy còn nhỏ nhưng có thể khẳng định tương lai sẽ là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Hai anh em nhà này chính là hai anh em lần trước mà Xuân Phái lừa được mấy lượng bạc từ vụ buôn bán “lừa đảo” hai cái ống tre. Lần này đến thôn cũng là đi dò hỏi tin tức của sư phụ cao nhân mà lần trước Xuân Phái nói dối.
Nhóm người cứ tiếp tục đi về phía trước cho đến khi đi đến cái cổng tre đầu thôn.Chẳng hiểu sao bỗng nhiên có một đại hán kêu lớn.
-Ôi mẹ ơi! Thiếu gia! Tiểu thư! Quái vật gì mà to thế này.
Kẻ đó chỉ về phía hai cái bánh xe nước đang quay đổ nước về phía ruộng lúa. Lúc này cô gái trong kiệu cũng hiếu kỳ vén rèm xe lên nhìn thấy hai cái guồng nước đang quay, bất đắc zĩ nhìn về phía anh trai đang chưa kịp giải thích gì.
Ánh mắt hai người không hẹn cùng nhìn chăm chăm về phía tên hộ vệ vừa la to mà thở dài.
-Haiz..Đồ đầu đất…Xem ra là chúng ta tìm đúng nơi rồi…
(1) Shirahoshi là công chúa tiên cá trong truyện tranh one piece cho những bạn không đọc,xem manga/ anime này.