Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 45 : Bắt đầu dạy học




Có hai đôi giày bằng da bò rừng được khâu bằng chỉ tơ nhện nên Xuân Phái cảm thấy chuyện đi lại tự tin hẳn lên. Bình thường hắn toàn lười nhác nằm bãi cỏ tắm nắng vì nếu đi lại thì chân hắn kiểu gì cũng lấm lem bùn đất, nhưng điều lo hắn lo ngại hơn là giẫm phải gai hoặc đá nhọn. Thời buổi này thuốc kháng sinh,sát trùng không có sẵn không may mà bị nhiễm trùng một phát thì đi gặp ông bà ông vải luôn.

Nên từ khi có giày da Xuân Phái hoạt động năng nổ hẳn lên. Hắn hết đi lên xem địa hình thác nước rồi lại theo cánh thợ săn trong thôn xem hang phân dơi. Nhiều khi còn cầm que củi vẽ vẽ trên bãi cát ven suối.

Thân thể mọi người trong thôn bây giờ đã không còn mấy bệnh nấm da và mấy thể loại như chấy rận nữa. Xuân Phái quán triệt tất cả mọi người đều phải uống nước đã đun sôi bằng ống tre non. Mọi người đun sôi vài chục ống nước rồi đậy nắp lại tích trữ dùng khi cần cho khoảng 3 đến 4 ngày, khi hết thì mới lại đun tiếp mẻ mới.

Xuân Phái hiểu rằng để nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống khó khăn này thì không chỉ dựa vào bản thân hắn được. Tri thức của thế kỷ 21 thì vẫn còn trong đầu hắn, nhưng chỉ mình hắn mà không có ai hiểu biết trợ giúp thì phải rất lâu mới có thể sống thoải mái được. Ít nhất là về mặt vật chất.

Đầu tiên hắn phải dạy mấy đứa nhỏ này từng bước một để xem khả năng của từng đứa thế nào. Rồi sau này những việc phức tạp hơn có thể cần đến chúng, ít nhất là phải biết tính toán để không bị lừa mất mấy đồng khâu vá khi họ tính tiền như mấy phụ nhân trong thôn này nữa.

Nước lên thì thuyền cũng lên. Lũ nhỏ càng phát triển và càng hiểu biết thì hắn lại càng có lợi. Xuân Phái lại nhớ đến cộng đồng mạng ở Việt Nam. Khi người Việt Nam làm ra được sản phẩm gì đó nổi bật thì lập tức bị dư luận dìm xuống. Chẳng hạn khi một người làm ra phần mềm diệt virus được xếp top trên thế giới, thay mặt cho công ty anh ta giới thiệu về tính năng nổi bật của chiếc smartphone do công ty sản xuất. Những người còn chưa biết gì thì đã nhao nhao lên đánh giá sản phẩm là bỏ đi. Anh CEO đó còn được cộng đồng mạng đặt cho mấy cái biệt hiệu rất “thân thương” như là Q nổ, Q quăng bom… (1)

Một anh khác thì lập trình ra một game mang tính “ức chế” (2) cực cao nhưng rất nhiều người tải về chơi và mang về cho người Việt Nam mỗi ngày khoảng 50.000 đô(cỡ 1 tỷ 175 củ, giá 1$=23500). Thế giới còn chưa nói gì thì mấy ông trong nước đã phán là nhái theo game này game nọ rồi. Anh ta chẳng giải thích gì, chỉ lặng lẽ gỡ game đó trên store rồi sang thung lũng Silicon (3) làm việc…

Xuân Phái rất ghét những con người a dua dìm hàng làm xấu đến cống hiến của người khác như vậy. Thôi thì mày đã ngu thì mày im đi giùm chứ đừng có kéo người khác cùng xuống vũng bùn với mày. Để đất nước sau này còn phát triển như Nhật,Hàn..

Hai nước này khi dân họ làm ra sản phẩm gì họ đều cố gắng ủng hộ chứ không dìm hàng a.Chất lượng tốt chưa cần nói đến nhưng tinh thần dân tộc của họ thật tự hào biết bao.

Nước lên thì thuyền lên, quốc gia có những người tài giỏi như vậy thì càng giàu lên. Khi đó kéo theo cả mình cũng giàu lên theo.

Năm đứa trẻ đang ngồi trên bãi cỏ, phía trước chúng là tấm bảng được ghép bằng mấy ván gỗ. Trên ván gỗ là 10 chữ số Ả Rập từ 0 đến 9 do Xuân Phái viết bằng than củi lên. Hắn đang dạy lũ trẻ các con số Ả rập này bởi vì chữ Hán hắn chỉ biết có vài chữ. Những chữ này là ký ức của thân thể này đã học qua để lại.

Có lẽ còn phải dạy cho bọn chúng Tiếng Việt nữa, vì sau này mình viết sách cho bọn chúng đọc chúng mới hiểu được chứ. Hazz…ít nhất học 24 ký tự còn đơn giản hơn gần 1000 ký tự tượng hình chữ Hán. Xuân Phái nghĩ đến chữ Hán bắt đầu nổi da gà.

-Này Tiểu Khánh đại ca. Mẹ muội dạy muội số 1 là chữ nhất nằm ngang mà, không phải dựng đứng đâu.

Tiểu loli Lệ Dĩnh nghi hoặc nói.

-Ngốc! ai chả biết chữ nhất (-) nằm ngang là số một, sau này khi con số lớn hơn nhiều nữa thì muội viết thế nào…mà thôi..cứ học đi. Sau này muội sẽ hiểu…

Xuân Phái cũng phải đau đầu với con bé thông minh này.

…Cho đến ngày thứ 5 khi mấy đứa nhóc đã thuộc hết 10 con số..

-Đại ca có 9 quả táo, cho 5 người bọn ngươi mỗi người một quả.Hỏi ca còn bao nhiêu?

Xuân Phái ra đề.

-Không cần bấm ngón tay, là 4 quả..

Tiểu loli đắc ý nói.

-Gì chứ! Ngươi tính nhanh như vậy không đếm ngón tay biết có đúng không?

Thằng bé Châu Tuân có vẻ không phục nói.

-Đúng đấy! ngươi đáp bừa hay sao?

Thằng bé con Châu A Tam cũng phụ thêm.

-Thôi đừng cãi nhau nữa,muội ấy đúng rồi.Các ngươi gập ngón tay đếm lại xem.

Xuân Phái nói đồng thời liếc mắt về phía tên đáng yêu đang đắc chí ấy.

Phép toán này đối với đứa trẻ 13 tuổi thế kỷ 21 rất dễ. Nhưng thời này với một đứa mới học xong chữ số ngày hôm kia mà đã trả lời không cần gập ngón tay đếm mà trả lời như bản năng biết rồi thì đúng là khác nhau một trời một vực.

-Được rồi!trưa hôm nay đến đây thôi. Chiều ra suối bắt cá rồi dạy bơi cho bọn ngươi luôn.

Xuân Phái không nhẫn nại được nữa khi ngửi thấy mùi thịt nướng.

Kiểu gen mỗi người và điều kiện môi trường đều quyết định đến thể chất của một con người. Dân thời này ít người cao lớn vì điều kiện cuộc sống vật chất thiếu tốn. Xuân Phái muốn mấy đứa nhỏ này không chỉ thông minh mà còn phải khỏe mạnh về thể chất nữa. Hai môn phát triển sức khỏe và tăng chiều cao rất tốt là bơi lội và lên xà đơn. Bơi lội là môn toàn diện hơn nên hắn dùng để bắt đầu.

Nhờ người lớn chặt cho 2 đoạn tre to, Xuân Phái cùng Châu Mộc dắt lũ trẻ xuống một đoạn nước sâu ngang ngực hắn.

-Tuân nhi! Đừng có vội ra ngoài sâu như vậy chứ.

Châu Mộc quát thằng con suýt chết đuối một lần khi thấy nó đang ôm đoạn thân tre quẫy nước.

Tiếng cười nói,tiếng quẫy nước,tiếng té nước nhau ầm ầm lẫn lộn.

Xuân Phái rốt cuộc cũng phải gọi một người lớn giám hộ.Hắn bơi lội cũng giỏi nhưng 5 đứa nghịch ngợm này không có ai đi theo thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ít nhất với thân thể đứa nhỏ này hắn không thể đủ sức cứu cả 5 đứa cùng lúc.

-Lệ Dĩnh muội! làm gì mà không xuống nước vậy, ngươi sợ nước sao?

Bọn nhỏ thi nhau hỏi.

-Mẹ muội nói nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy sẽ không tốt…

Cô bé len lén nhìn Xuân Phái nói,mặt thì đỏ như quả gấc.

-Được rồi! đêm qua đứa nào đạp ta xuống giường vậy chứ?

Xuân Phái cảm thấy tức lộn ruột với mấy cái lễ giáo vớ vẩn vô tích sự của Nho Giáo thời này. Thụ thụ bất thân cái cmn ấy chứ!.

Cái tư tưởng này là để bảo vệ chế độ vương quền,bảo vệ bọn đàn ông thôi..giống như mấy cái tư tưởng gì đó vẫn còn ở thế kỷ 21 chẳng hạn..như là..à mà thôi!

-Xuống đây ta dạy muội bơi.

Hắn cố bình tĩnh nói.

Lũ trẻ thì cười rộ lên…

(1) Nguyễn Tử Quảng: CEO BKAV hay Quảng nổ…

(2) Flapy bird game do Nguyễn Hà Đông viết

(3) Thung lũng Silicon là thung lũng của mấy công ty công nghệ hàng đầu thế giới tại Mỹ như Google,facebook,Amazon…

Tra wikipedia giúp mình nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.