Bãi cỏ mấy mẫu rộng lớn trước thôn giờ đã được trồng lương thực toàn bộ, chủ yếu vẫn là lúa mì. Vì là vụ đầu tiên trồng nên đất đại khái rất tốt vì mới khai hoang và một lượng lớn phân kali từ tro của cây cỏ để lại. Nhưng sau khi cây lương thực dùng hết chất dinh dưỡng từ vụ đầu thì sẽ trở nên cằn cỗi, phải dùng phân bón vào đất để bổ sung chất cho cây.
Thời này thì người ta chỉ có phân động vật để bón cho cây trồng, nhưng cái thôn nhỏ này không nuôi một con gì cả mà phân người thì thôi…khỏi nói, nên Xuân Phái chỉ còn cách tìm phân dơi để bón thôi. Phân dơi chứa cả đạm và kali nên rất tốt cho cây trồng.
Số lượng phân cần cho mấy mẫu ruộng này ít nhất cũng cần 8 đến 9 tạ phân dơi để vừa bón lót vừa bón thúc cho cây. Với khối lượng như vậy mà dùng sức người vác đi hơn 1 km đường rừng thì giống như là tra tấn con người. Nhất là chỉ có mấy người đàn ông trưởng thành đủ sức khỏe.
Những người này tuy sinh ra từ miền hoang dã rất khỏe nhưng với khối lượng nhiều như thế mà vận chuyển một quãng đường tương đối xa như vậy cũng kiệt sức.
Xuân Phái liền nghĩ ngay đến chiếc xe rùa thời hiện đại để vận chuyển vật tư. Xe này chỉ đơn giản có một bánh xe gắn vào một trục ngang, phía trên là thùng sắt để chứa vật cần di chuyển. Cuối xe là 2 thanh nắm tay bằng 2 thanh sắt dài gắn vào trục để người nắm hai tay để đẩy đi.
Đơn giản là vậy đấy, nhưng lúc này đối với Xuân Phái thật sự nhức đầu.
Chưa cần nói đến trục và ổ bi của bánh xe và săm lốp bánh xe làm từ cao su, mà chỉ cần thanh sắt làm trục xe hay thùng sắt cũng gọi là báu vật trên trời rồi. Giờ thì hắn chỉ còn cách dùng tre và gỗ thay thế thôi a.
Đầu tiên chọn một cành cây to và cong hình số 7, sau đó đục hình chữ U ở phần ngắn rồi đục tiếp 2 lỗ tròn đều nhau gần mép vào 2 thành chữ U để làm lỗ để trục bánh xe đâm xuyên qua 2 lỗ đó. Bánh xe thì làm bằng một miếng gỗ hình trụ dẹt cắt ra từ một cây gỗ tốt, sau đó đục một lỗ tròn giữa tâm để trục quay đâm ngang qua. Thế là đã xong phần cơ bản, còn thùng xe thì đan bằng tre hình thúng buộc chắc phía trên. Cuối đuôi xe thì buộc thanh gỗ hình chữ Y để làm 2 tay cầm đẩy đi.
Một chiếc xe trông rất xấu xí theo cái nhìn của Xuân Phái đã làm xong. Nhưng nói chung là nó có thể hoạt động tốt khi chở được khoảng 30 đến 40 kg. Cũng chỉ được như vậy là bởi vì vật liệu gỗ chịu lực yếu, chưa kể mấy phần nối làm từ dây buộc không hoàn toàn chắc chắn lắm. mà trục bánh xe còn phải dùng gỗ chêm vào nên với cái thùng xe đan bằng tre mà chở được như vậy là tốt lắm rồi.
Công việc tưởng chừng đơn giản với Xuân Phái và mấy người đàn ông mạnh khỏe, nhưng làm quần quật mãi từ gần trưa đến tối mới làm làm xong được 6 chiếc xe rùa tre.
Thật ra thì xe rùa này không chỉ là dùng để chở phân bón, Xuân Phái tính toán sau này khi chở lương thực về kho hay chở đất..
Rất nhiều việc tay chân về sau cần dùng đến chiếc xe rùa này.
Bãi cỏ giữa sân đang bập bùng cháy một đống lửa lớn,xung quang cắm rất nhiều xiên. Mỗi xiên một con cá rất to đang chín vàng thơm phức.Mọi người ngồi quanh đống lửa ăn thịt,cá nướng là điều mà Xuân Phái thấy niềm vui có ý nghĩa nhất từ khi hắn tới nơi đây. Đống lửa là để xua đuổi thú dữ và để mọi người sưởi ấm trong đêm lạnh cũng như để giao tiếp sinh hoạt cộng đồng.
Số cá đang nướng là lúc chiều đám phụ nữ và lũ trẻ con bắt được bằng mấy cái vó kéo do Xuân Phái chế ra. Thật ra công việc bắt cá này rất đơn giản, chỉ cần đào giun giã nhỏ trộn đất bột rồi vê thành từng viên bằng quả trứng gà đặt giữa vó. Khi thấy cá vào nhiều thì từ từ đạp cần gỗ nâng vó lên là xong vì nước khá trong. Nên mấy việc này rất dễ dàng.
Hắn dặn mọi người chỉ bắt những con cá cỡ 1 cân trở lên, những con nhỏ hơn thì thả ra để chúng lớn lên đã. Dù sao thì thiếu đồ ăn thật nhưng chưa đến mức chết đói nên không thể đánh bắt tận diệt đến như thế, cá to thật ra vẫn còn khá nhiều. Thỉnh thoảng khi nào rỗi thì đào giun ném xuống cho bọn cá ăn, coi như đây là một cái ao tự nhiên đi. Cá lớn lên cũng là phần của mình, có ai đến đánh bắt đâu mà lo.
-Êu! Dĩnh muội. Ngồi lên đây huynh chở nào?
Xuân Phái nháy mắt với tiểu loli.
Vừa mới nói xong thì nó đã ngồi tót lên chiếc xe rùa tre rồi. Xuân Phái vì bất ngờ nên loạng choạng suýt nữa bị ngã. Cô bé này phải nói là đứa nghịch nghợm nhất cái thôn này, mấy trò nghịch dại hay không cũng là hầu như một mình nó khởi xướng hết. Đương nhiên,theo như cảm nhận của Xuân Phái thì tiểu loli vẫn thông minh nhất trong mấy đứa nhỏ này.
Xuân Phái dùng xe đẩy nó xung quanh phạm vi 3 mét quanh đống lửa. Cô bé không giấu niềm vui sướng của nó nên cười ngoác miệng rồi hò hét rất phấn khích.
Con người là một loại động vật rất kỳ lạ, Niềm vui hay nỗi buồn của người này có thể lan tỏa đến nhiều người khác.
-“Bố,mẹ… con muốn ngồi xe đẩy…”, mấy đứa nhỏ nhao nhao lên đòi bố mẹ chúng rồi chỉ vào mấy chiếc xe dựng bên cạnh.
Lũ nhỏ thấy chơi vui như vậy cũng đều nằng nặc ngồi lên xe đòi bố hoặc mẹ chúng phải đẩy bọn nó. Tất nhiên là người lớn thấy lũ nhỏ vui như thế cũng không nỡ từ chối chúng, mà trên hết họ cũng rất tò mò về cảm giác sử dụng chiếc xe quái dị này.
6 chiếc xe rùa nối đuôi nhau đi chầm chậm quanh đống lửa đang bập bùng cháy. Lũ trẻ vừa ngồi trên xe hò hét như như điên, đây có lẽ là niềm vui lớn nhất mà bọn chúng từng biết. Mấy người đàn ông đang đẩy xe cũng hú lên liên tục làm cho không khí càng thêm sôi động hơn.
Thật lòng mà nói Xuân Phái không hề thích cái trò trẻ con này lắm, nhưng có thể đem đến niềm vui cho mọi người hắn thật sự rất vui. Điều hắn thích nhất không phải là cái trò này mà là cái không khí mọi người đều vui vẻ sinh động như thế vậy.
Có thể tưởng tượng được một người văn minh hiện đại, sống trong một cuộc sống đầy đủ tiện nghi… mà bỗng nhiên bị ném về thời cổ đại nghèo nàn. Cơm không đủ để ăn nữa chứ không nói đến cái gì gọi là giải trí, thì có thể hiểu được rằng người này thống khổ đến mức nào.
Nhưng ông trời không cho không ai một thứ gì và cũng không lấy đi của ai một thứ gì cả. Xuân Phái bị “đày” tới đây hắn không hề oán trách ông trời. Vì lão cũng không lấy đi tri thức mà hắn đã học tập ở kiếp trước hơn hai mươi mấy năm học của hắn. Thêm nữa lão cũng đã gửi hắn đến một ngôi nhà có một “siêu mẫu” xinh đẹp trông khá giống Kim Tae Hee là Triệu Tố Tố.
Nàng tuy gầy guộc xanh xao vì cuộc sống thiếu tốn,lam lũ. Nhưng Xuân Phái dám chắc rằng nếu nàng ăn uống đầy đủ và tinh thần vui vẻ cũng như thay cái áo vá đến không thể vá thêm kia bằng một bộ đầm lộng lẫy thì khẳng định rằng nhan sắc cũng tầm cỡ hoa hậu của thế giới hiện đại.
Còn chưa kể đến tiểu loli yêu nghiệt Triệu Lệ Dĩnh nữa, lớn lên nó cũng xinh đẹp không thua gì mẹ nó cả. Xuân Phái thì cũng bó tay với tên yêu nghiệt này rồi. Thứ nhất là nó rất nghịch, nó nghịch ngợm hơn cả mấy đứa con trai cùng tuổi. Nếu trừ việc nó không tết hai cái bím tóc và giọng con gái thì Xuân Phái không thể không có nghi ngờ là nó có phải là có một linh hồn bé trai nào đó bên trong không.
Thứ hai là nó rất thông minh, tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu ý người lớn, khả năng phán đoán suy nghĩ người khác của nó rất chính xác.
Xuân Phái nghĩ vậy là có cơ sở. Chẳng hạn như một buổi tối nằm bên cạnh nó trên bãi cỏ, hai đứa “nhóc” nhìn bầu trời đầy sao lung linh và dải ngân hà bàng bạc vắt ngang qua bầu trời. Xuân Phái nghĩ về gia đình “ở xa” bỗng thở dài thì bên cạnh có một giọng con nít dễ thương: “Huynh đang nghĩ về ba mẹ phải không?”. Hắn cũng không trả lời cô bé mà chỉ thở dài thêm cái nữa.
Nhưng trong lòng hắn đã thầm thầm trả lời: “Muội nói đúng nhưng thiếu rồi,ta còn nhớ cô em gái ngóa ngơ của ta và nàng Bích Phương xinh đẹp nữa kìa..”
| 1|