Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 41 : Vụ mùa mới




Lương thực thu được từ mùa trước đã dùng hết, số còn để dư đã để làm giống. Bây giờ thì một hạt cao lương cũng chẳng còn nữa huống chi lúa mì. Lượng lương thực cho 25 người ăn trong 3 tháng mùa đông đâu phải con số nhỏ gì.

Xuân Phái bắt đầu muốn khóc rồi. Tháng này cũng chỉ còn đường ăn cá và rau quả dại thôi a. Mùa xuân này là mùa giao phối,sinh nở của các loài động vật vì ấm áp và lượng thức ăn nhiều. Người xưa không ngốc như Xuân Phái vẫn nghĩ.

Họ dành khoảng gần 2 tháng để cho các loại động vật giao phối,sinh sản. Nói đùa! Nếu còn săn bắn động vật vào mùa này thì động vật sẽ dần không còn một con nào cả. Rồi xong! Sau này thì lấy cái lều gì mà ăn.

Món quà mấy lượng bạc từ 2 anh em nhà giàu kia là món quà từ trên trời rơi xuống. Đã là món quà thì sao có thể lâu dài được à, giống như hầu hết những người nghèo may mắn trúng xổ số hay nông dân được đền bù một số tiền lớn khi giải phóng mặt bằng qua đất nông nghiệp của họ vậy. Chỉ vài năm sau họ lại trở thành những người nghèo như trước đây a, thậm chí giờ đến đất cũng không còn nữa.

Từ xưa đến nay có một định lý có lẽ không bao giờ sai: cái gì dễ được thì cũng dễ mất. Xuân Phái đã biết sẽ như vậy nhưng là con người mà. Phải lấy một lý do để đổ lỗi chứ sao nữa.

Lương thực và vấn đề hàng đầu và rất nhạy cảm. Việc hạn hán, dịch bệnh.. chỉ cần làm mất mùa 2 vụ liên tiếp thì sẽ dẫn đến nạn đói khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi.Ghê rợn,đau lòng như cảnh người xưa chết đói không có gì ăn phải ăn thịt con của mình là hoàn toàn có thật.

Năm 1945, phát xít Nhật “dí súng vào đầu” ép người dân Việt Nam vùng đồng bằng Bắc Bộ nhổ lúa đang trổ để trồng cây đay lấy sợi dệt vải và bao bì cho chúng dẫn đến cái chết của gần một triệu người Việt. (1)

Xuân Phái dù không tận mắt chứng kiến cảnh đó, nhưng sau này xem lại phim tài liệu “Sao Tháng 8” (2) cũng vừa xem vừa lau nước mắt.

Sau đó ít lâu, Mỹ ném 2 quả bom nguyên tử vào hai thành phố đông dân nhất của Nhật Bản là Hiroshima và Nagasaki (3) cũng đã chết một lúc gần nửa triệu người, số người chết do nhiễm phóng xạ sau đó cũng hơn 200 nghìn người.

Số phận con người từ lúc nào lại rẻ mạt đến như vậy. Dân Việt Nam,dân Nhật,dân Do thái, trong các trại tập trung của phát xít Đức… cũng đều là con người cả.

Có đúng là thiên địa bất nhân coi vạn vật đều như cỏ rác hay là 90% tài sản trên thế giới này là do chỉ khoảng 10% dân số sở hữu. Nắm đấm ai mạnh hơn thì đó là đạo lý chăng?

Xuân Phái lúc này đang ngồi dưới bóng cây Sồi cùng mọi người trong thôn sau khi gieo hạt xong. Thời tiết mùa xuân đúng là khá ấm áp dễ chịu. Sau khi mọi người lao động đầy mồ hôi nhễ nhạt rồi nghỉ ngơi tắm dưới dòng nước suối trong vắt,mát lạnh thì đúng là phê không thể tả.

Bữa trưa nhìn là chả muốn ăn rồi, chỉ còn mất bát cao lương cuối cùng nên đành phải bỏ thật nhiều nước nấu cháo mới đủ cho 25 người có già có trẻ ăn a.

Cũng may là Xuân Phái ngăn chặn kịp thời không thì cái nồi cháo này không chỉ có thêm rau mà là nhiều thứ hổ lốn như quả khô,cá sấy chắc cũng cho tất cả vào cái chảo to này mất.

Xuân Phái hồi nhỏ ở quê nấu cám cho lợn ăn cũng nấu như vậy đấy. Thôi thì đã không có muối thì cũng phải dễ nhìn một chút mới nuốt được. Kỹ năng nấu ăn của người xưa thật khủng khiếp, cái gì cũng nấu hết. Kinh khủng hơn là cái gì cũng bỏ vào cùng một nồi đem nấu lên.

Lúc chín thì đúng là cám lợn 100% rồi, chẳng sai được.

Xuân Phái gặm hết một miếng cá sấy đã hơ qua lửa cho mềm rồi húp hết bát cháo nhạt phèo, còn canh rau vừa chua vừa chát hắn không có đụng đến.

-Châu Mộc thúc, hôm nọ thúc lấy phân dơi ở chỗ nào thế? Còn nhiều không a.

Xuân Phái muốn làm thuốc nổ đen để bảo vệ bản thân rồi, hắn thực sự lo lắng. Ở thời này số phận của con người không bằng cả con chó kiếp sau nữa là, công dân được một cái thứ gọi là pháp luật bảo vệ rất mong manh và cực kỳ dễ vỡ trước quyền lực và tiền bạc. Nói thế không phải quá đâu,cái thứ gọi là pháp luật hầu như không có tồn tại. Đúng hơn là khỏe sống mống chết đấy. Chỉ cần một lý do đơn giản là người có quyền lực rất dễ dàng đẩy người không có địa vị đến chỗ chết.

Không phải nói đâu xa,Cái thôn nhỏ mà gần như là một bộ lạc này rất dễ bị cướp bóc,giết chóc. Chẳng may tai bay,vạ gió xảy ra thì họ bắt đi phụ nữ và trẻ con. Có nhóm người điên cuồng hơn thì họ giết không chừa một ai cả. Con hươu lần trước xảy ra xung đột là một ví dụ đấy. Sự thật cuộc sống luôn tàn khốc như vậy.

Xuân Phái càng nghĩ càng lạnh sống lưng, thật là cmn nó ác ôn à!

Ừ thì phân dơi lẫn tạp chất trộn thêm bột than không phải là thuốc nổ đen mạnh nhất. Ai chả biết phản ứng nổ của thuốc nổ đen mạnh nhất là phối theo tỉ lệ 75% diêm tiêu+ 15% bột than+ 10% lưu huỳnh ( phương trình đơn giản :2KNO3+3C+S= K2S +3CO2+N275,15,10..%). (4)

Nhưng cái nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra Diêm tiêu nguyên chất,lưu huỳnh cũng không có bán a. Chắc ở trên phủ huyện có bán để là cho mấy đạo sĩ luyện đan cho vào lò luyện đan luyện thuốc trường sinh bất lão nổ chơi chơi vậy thôi. Thời này người ta đã biết thuốc nổ rồi, nhưng ứng dụng nó thì chưa ai từng cả.

-À, toàn bộ lấy ở cái hang đá gần bìa rừng. Số còn lại sâu trong rừng rất nhiều. Có dùng bao nhiêu làm phân bón cũng không cần lo thiếu.

Châu Mộc mỉm cười lương thiện nhìn tiểu cao nhân Xuân Phái.

(1) Tham khảo https://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BA%A1n_%C4%91%C3%B3i_n%C4%83m_%E1%BA%A4t_D%E1%BA%ADu,_1944-1945

(2) Tham khảo Wiki các bạn nhé

(3) Tham khảo

https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_n%C3%A9m_bom_nguy%C3%AAn_t%E1%BB%AD_xu%E1%BB%91ng_Hiroshima_v%C3%A0_Nagasaki

(4)

Tham khảo

https://vi.wikipedia.org/wiki/Thu%E1%BB%91c_n%E1%BB%95_%C4%91en


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.