Xuân Phái mơ màng thiếp đi một lúc,khi hắn tỉnh lại thì thấy cô bé gái không biết lúc nào đã nằm bên cạnh.khuôn mặt đáng yêu nhưng trên má vẫn có mấy vết bùn đất lưu lại.
Hắn có thể chắc chắn gần đây cô bé này không có đủ điều kiện để thỏa mãn ít nhất về sức khỏe,lúc trước ở độ tuổi này hắn không phải lo về vấn đề ăn mặc.Hằng ngày hắn chỉ dậy ăn sáng và chuẩn bị tới trường,và điều quan tâm là làm sao để đạt được điểm số cao mà thôi,12-14 tuổi lứa tuổi này tuy chưa lớn nhưng nếu có đủ điều kiện vật chất và tinh thần thì là giai đoạn phát triển mạnh nhất và bắt đầu quá trình dậy thì để trưởng thành người lớn,lúc này cần đẩy đủ dưỡng chất để phát triển thể chất,hocmon..nhìn lại cô bé 12 tuổi này hắn không tự chủ được mà lắc đầu rồi thở dài một tiếng…Ai..i!,đến bát cháo trắng cũng không có mà ăn mỗi ngày nữa.
Hắn âm thầm chua xót,người xưa có câu:”nhân sinh thất thập cổ lai hy” ý là nhân gian thọ đến 70 tuổi là vô cùng hiếm có,nghĩ lại thì với hoàn cảnh ngày xưa như vậy là đúng:ăn uống thì không đầy đủ,quần áo vải vóc kém,bệnh tật thông thường bây giờ hồi ấy là nan y như thủy đậu,sốt rét,kiết lỵ,dịch hạch..hồi ấy là không có thuốc chữa,người mắc bệnh chỉ ngồi chờ chết.Thậm chí ngay cả nhiễm trùng đơn giản với bây giờ hồi ấy cũng coi như bó tay,con người lao động,làm việc..không cẩn thận tý là có vết thương rồi...
Hắn cố nén đau vén tấm chăn rách ngồi dậy đi ra khỏi căn lều cỏ,nhịn từ hôm qua đến giờ bàng quang của hắn đã căng phồng ra rồi,ra tới gần bờ suối hắn chẳng suy nghĩ gì mà xả lũ luôn.Sảng khoái!,khi xong xuôi hết mọi việc hắn chuẩn bị quay lại lều thì thấy Triệu Tố Tố đang ngồi nhăn mặt gặm một quả dại trên tảng đá,ở trên đó vẫn còn mấy quả hiển nhiên là mấy loại quả này không ngon lành gì cho lắm,thậm chí còn chua chát là đằng khác.
“tối nay lấy gì ăn đây?,không phải nhịn đói đó chứ?”
hắn thất vọng nghĩ
Nhìn khuôn mặt thanh tú gầy guộc trước mặt,làn tóc mai rủ xuống không thể che đi khóe mắt vương chút lệ châu của thiếu phụ,lòng hắn chợt dâng lên cảm giác muốn che chở.Hắn nhẹ nhàng đi lại lấy tay lau đi những giọt nước mắt cô gái.Nhưng mới bắt đầu đụng vào khuôn mặt thanh tú đó cô gái bỗng kêu thất thanh.
“Á..”
-“cô..à tỷ có sao không?” hắn hỏi.
Lúc này Triệu Tố Tố mới nhận ra Xuân Phái,lúc đầu có chút sững lại nhưng sau đó lại thở dài với vẻ mặt hòa hoãn.
“cậu tốt hơn rồi chứ?,ăn mấy quả này không?”
nói rồi vươn tay đưa mấy quả dại tới trước mặt hắn.
Nhìn bàn tay trắng trẻo thon gầy của Triệu Tố Tố,hắn nhìn thật lâu rồi mới bất đắc zĩ gật đầu,phần vì tò mò xem quả dại này khó ăn thế nào còn lại là nhìn đôi bàn tay đẹp đó hắn gần như ngốc trệ gật đầu theo bản năng.Trần xuân Phái đưa quả dại lại gần miệng rồi cắn một miếng thì vị chát xộc đến bờ lưỡi làm cho lưỡi co lại,hắn xém chút nữa thì nhổ ra nếu không nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng hơi gầy guộc trước mắt thì hắn đã ném luôn quả này đi rồi,chỉ vì thể diện với người đẹp hắn cố nhai rồi nuốt hết quả dại.Nhưng hắn không có nhớ ra mình đang ở trong cơ thể đứa bé 14 tuổi đâu.
“cảm ơn vì bát cháo lúc trưa,để tỷ phải chịu đói thế này là lỗi của tôi”
vừa nói hắn vừa vân vê hạt quả dại vừa ăn xong.
“chỉ là một bát cháo thôi mà,cậu khỏe là tốt rồi”
Ai..zà..Xuân Phái vừa thở dài vừa ném luôn hạt quả dại xuống nước,mấy con cá dưới nước tưởng côn trùng rơi xuống nước nhao nhao ra đớp hạt cây nhưng chúng phát hiện ra không phải nên nhanh chóng lủi đi.
Trần Xuân Phái nhìn đàn cá đang bơi dưới nước thì xúc động đến mức phát khóc.”cmn, vậy là bây giờ không lo chết đói nữa rồi,tạ ơn chúa đã ban cho con bữa ăn này,tạ ơn phật đã phổ độ chúng sinh” hắn thầm than.
“tỷ tỷ a,gần đây không có nhà ai sao?,sao hai mẹ con tỷ phải chịu đói thế” hắn hỏi.
“gần đây có mấy hộ nhưng dân ở đây hầu hết là thợ săn,họ chỉ kiếm đủ ăn không dư dả gì,thậm chí có hôm không săn được còn nhịn đói,lương thực trưa nay là đi mượn được đấy,nhưng cũng là lấy thú săn được đi đổi”.
“con bà nó,ngu vừa thôi chứ!,lấy thịt đặc sản thú rừng đi đổi cao lương,thật là hết nói..”
hắn thầm mắng to
Nhưng rồi hắn trầm ngâm nghĩ lại:giá trị hàng hóa trao đổi do nhu cầu thị trường quyết định mà,đối với hắn thịt thú rừng là đặc sản quý hiếm mà kiếp trước chỉ có quan lớn,đại gia và mấy tên kiểm lâm gian trá mới được thưởng thức thôi,còn chắc là cao lương giá trị thị trường lại cao nên không thể bàn cãi nữa,bây giờ hắn nghĩ nếu mà hắn cầm viên kim cương to cỡ nắm tay vào tiệm kim hoàn trao đổi thì chắc là sẽ bị đuổi đi thôi.Ở đây đã có ai biết kim cương là gì đâu?.
Ai..!