Ở phía trước mắt hắn là con đường mòn trong rừng sâu, mây đen trên trời không biết đã từ đâu kéo đến cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau xoáy thành từng cuộn liên miên bất tận. Gió càng lúc càng mạnh thổi tà áo hắn bay phần phật, bụi tung mù mịt, lá khô bay đến rồi rơi xuống đất chạm nhau kêu xào xạc. Hắn vẫn cầm trường kiếm đứng chôn chân tại đó mặc cho mưa sa,bão táp vào mặt. Trời đã bắt đầu đổ mưa, từng hạt từng hạt một rơi xuống ngấm vào người hắn ướt đẫm lạnh thấu xương. Một mùi máu tanh không biết từ đâu xộc vào mũi hắn,hắn giơ hai tay về trước hứng nước mưa thì đúng lúc đó sấm chớp nổi lên ầm ầm. Một tia sét xẹt qua nửa bầu trời nhì nhoằng như một con rết. Trong ánh chớp, hắn nhìn lại bàn tay của mình chỉ thấy một màu đỏ thẫm của cơn mưa máu dính vào tay nhơ nhớp. Hắn hú dài một tiếng thê lương Ah ..ah..aaa…,mắt hắn nhạt nhòa và ngập chìm trong bóng tối.
Xuân Phái boàng hàng bật dậy, trong đầu hắn vẫn đang còn những hình ảnh rùng rợn của giấc mơ đêm qua. Quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp rất khó chịu. Xuân Phái vén tấm chăn rồi tìm một bộ quần áo khác đi ra suối tắm rửa,hắn nhìn lại cũng không thấy 2 mẹ con Triệu Tố Tố đâu nên đoán chừng chắc họ lúc này đang bên kia thôn rồi.
Hắn vốc một làn nước phả cái mát lạnh vào khuôn mặt thì thấy tỉnh táo hẳn, Xuân Phái tắm rửa xong rồi dùng luôn cái áo cũ rộng thùng thình lau khô cơ thể. Tùy tiện thay quần áo mới, Xuân Phái giặt xong đồ cũ rồi phơi lên sào phơi trước lều rồi đi thẳng ra bên kia thôn.
Từ khi sang mùa xuân,nước từ băng tuyết tan chảy làm dòng suối chảy mạnh hơn bình thường nên việc xay lúa,giã bột diễn ra hết sức thuận lợi. Chỉ vỏn vẹn 2 ngày,số lúa mỳ đã được tách vỏ trấu rồi giã thành bột gần hết. Mọi người giữ lại 2 bao để làm giống,còn lại đều làm thành bột cất vào thùng gỗ dùng dần mỗi ngày. Mấy ngày này thời tiết ấm lên thức ăn cũng trở nên dễ kiếm, quan trọng là nguồn lương thực chính là tinh bột vẫn luôn đảm bảo nên Xuân Phái cũng đỡ lo lắng phần nào.
Nhìn vào bộ quần áo vừa dài vừa rộng đang mặc,Xuân Phái không khỏi cười khổ. Quần áo thời này rất bất tiện, ống áo thì rộng thùng thình. Vạt áo dài đến gần tận đầu gối, đã thế quần còn không có ống nữa chứ. Một cái dây vải buộc ngang lưng là xong một bộ quần áo rồi.
Cmn! Chả khác gì mặc váy cả. Xuân Phái không nhịn được trong lòng thầm chửi tục một câu. Lấy tay vuốt lại mái tóc dài vướng víu rồi thuận tiện buộc lại. Xuân Phái lại đau đầu một lần nữa. Hắn nhớ hiện tại bây giờ không có kéo, mãi sau này Leonardo Da Vinci mới phát minh ra kéo.
Người tàu xưa vốn quen để tóc dài, mãi sau này đến đời Thanh vẫn còn để tóc đuôi ngựa đằng sau nữa là. Xuân Phái là một người hiện đại từ thế kỷ 21 đến nên hắn rất ghét bộ tóc dài này. Mùa hè tắm được thường xuyên thì không nói làm gì, nhưng mùa đông lạnh đến mức nước cũng đóng băng mà bảo tắm được thường xuyên thì hắn không có can đảm. Vì thế nên tóc bết lại rất khó chịu, chưa kể là nó vừa vướng víu lại còn ngứa, nhất là chẳng có dầu gội nữa chứ.
Xem ra hôm nào có thời gian phải lên tiểu trấn tìm một hàng kim khí nào đó đặt làm một cái kéo rồi cắt mớ tóc dài này đi mới được. Hắn vừa đi đến đầu thôn thì thấy tên A Tam đang uống nước từ ống tre, xem ra chắc là vừa múc từ dưới suối lên.
“Cái đệt! thằng lìn này lại đi uống nước lã, đau bụng chết cha mày bây giờ
”
Trong lòng hắn thầm chửi một câu. Không phải hắn không biết lớn nhỏ gì mà mấy người này chỉ khoảng 28,29 tuổi nên cũng hơn kém hắn khoảng một tuổi a. Bất quá điều hắn lo lắng là thừa thãi, vì cơ bản mà nói thì nước suối này còn sạch và tốt hơn cả nước máy nữa. Một điều phải nói thêm nữa là hệ tiêu hóa của họ đã quen với việc uống nước lã này, nên hiện tượng đau bụng, tiêu chảy ít khi xảy ra.
-"Chào A Tam thúc" Xuân Phái mở miệng chào hỏi
-"Tiểu Khánh đấy à, mọi người đang chờ cháu đấy" A Tam đáp lại
Đối với thiếu niên này hắn và những người trưởng thành trong thôn không hề coi hắn là trẻ con mà là một sự tin tưởng sùng bái vô điều kiện.
Xuân Phái bước vào trong gian lều cỏ lớn nhất thôn, lúc này mọi người đã chuẩn bị bữa sáng.
Đây cũng là do hắn bảo mọi người chuẩn bị trước chứ mọi người trong thôn này không có thói quen ăn sáng. Mà thật ra thì họ cũng đâu có đếch gì để mà ăn.
Số lương thực thu được từ vụ vừa rồi mọi người đã để lại làm hạt giống một phần, còn phần còn lại để làm lương thực đã tiêu thụ gần hết sau 3 tháng mùa đông lạnh lẽo. Hôm nay là đầu xuân nên mọi người cũng chuẩn bị làm đất để chuẩn bị cho vụ tiếp theo.
Xuân Phái chào hỏi tất cả mọi người rồi ngồi xuống ăn sáng cùng mọi người. Sỡ zĩ phải ngồi ăn là bởi vì xung quang cái bàn gỗ chỉ có mấy cái ghế thôi a. Hắn không muốn cùng mấy người đàn ông ngồi ghế trong khi lũ trẻ cùng phụ nữ ngồi đất. Như vậy hắn trông rất phản cảm, nhất là với người đến từ thế giới hiện đại như hắn cũng không thể nuốt nổi.
-“Bà và mọi người, cháu muốn bàn với mọi người một việc này…” Xuân Phái sau khi nuốt xong một cái bánh nói.
-“Có việc gì cháu cứ nói đi” bà lão Hạ Đình và mấy người lớn trong thôn đều nhìn về phía hắn. Dường như mọi người đang chờ đợi một việc gì đó rất kinh hỉ.
-“Cháu muốn thay đổi kiểu quần áo của tất cả mọi người chúng ta đang mặc…”
Xuân Phái nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng dè dặt nói ra quan điểm của mình. Hắn biết tư tưởng của mấy người này rất bảo thủ và khó thay đổi nhưng vì bản thân hắn và cũng là của mọi người nữa nên mới phải nói ra. Nói đùa chứ bộ quần áo này vướng víu thấy mẹ luôn.
-“À!.. việc này…ta thấy quần áo từ trước đến nay vẫn như vậy mà, đâu có ảnh hưởng gì đâu..”
bà lão ngập ngừng nói.Dường như bà cũng có ý kiến riêng của mình chứ không mù quáng đều nghe theo “tiểu cao nhân” này.
Mà mấy người còn lại cũng mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc nhìn tên Xuân Phái như kiểu nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
-“Cháu muốn làm một loại quần áo kiểu mới, loại quần áo này mặc vừa thuận tiện lại tiết kiệm gấp đôi số vải nữa…có nghĩa là với một bộ quần áo thì mọi người sẽ may thêm được một bộ nữa”
Xuân Phái bắt đầu “quăng lựu đạn” với mọi người.
-“Cháu nói thật không… vậy?” bà lão và mọi người lại ngạc nhiên nhìn hắn một lần nữa.
-“Cháu nói đương nhiên là thật rồi ạ, để lát nữa mọi người ăn xong cháu sẽ làm thử cho mọi người xem có thể mặc được không”
-“Được rồi,lát nữa cháu cứ làm một bộ trước cho già này và mọi người xem thế nào nhé…”
bà lão nói có phần không tin tưởng lắm, nhưng cái lợi ích là tiết kiệm được gấp đôi số vải đã làm bà và mọi người rất phấn khích rồi…