Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 37 : Lạnh




Nước là một chất lỏng rất đặc biệt và là điều kiện tối thiểu để sinh vật có thể tồn tại được.Nước sôi ở 100 độ C và hóa đá ở 0 độ,khi đun nóng thì nước nở ra còn khi làm lạnh nước co lại. Nhưng đặc biệt ở chỗ là khi nhiệt độ giảm xuống ngưỡng 0 độ trở xuống và hóa rắn thì nước lại bắt đầu nở thể tích ra, vì thế mà cùng thể tích thì băng đá có khối lượng riêng nhỏ hơn nước lỏng nên băng nổi được trên mặt nước.

Xuân Phái lúc này đang ngồi trên tảng đá ven bờ suối nhìn một tảng băng nhỏ đang trôi giữa dòng,hắn tuy đã lớn tuổi rồi nhưng là người ở xứ nhiệt đới nên lần đầu thấy những cảnh tượng như tuyết rơi,băng đá..

Ở nước hắn thỉnh thoảng cũng có tuyết rơi và băng giá trên một số những vùng núi cao, tuyết rơi tuy rất đẹp nhưng những người thành phố lên ngắm tuyết rất ít người trong số họ hiểu được sự khó khăn của những người dân nơi đây.

Tuyết rơi cũng đồng nghĩa với việc nhiệt độ xuống âm độ. Khi mà trên những đồi núi toàn đá tai mèo, rất khó mới tìm được một mảnh đất để trồng lương thực thì gia súc chính là tài sản duy nhất mà họ có. Những gia súc này không phải là các loài chịu được lạnh nên tuyết rơi xuống chúng không thể nào sống nổi. Thịt gia súc chết được bán ven đường với giá rẻ như cho mà không thể bán hết.Bên kia sườn núi là một khu du lịch. Tuyết vẫn đang rơi và những người từ thành phố vẫn đang chụp ảnh để còn đăng lên mạng xã hội và khoe với bạn bè.

Bụp!

Một nắm tuyết không biết từ nơi nào ném trúng lưng Xuân Phái rồi tỏa ra như pháo hoa. Hắn quay đầu lại thì thấy tiểu loli Lệ Dĩnh đang vừa cười vừa nháy mắt với hắn. Xuân Phái vừa nhìn là biết thủ phạm “tấn công” hắn bằng đạn tuyết là ai rồi. Không phải ả Triệu Lệ Dĩnh này thì là ai đây?

Hắn vừa buồn cười vừa hơi bực mình nhìn tiểu loli,bọn nhóc thì đứa nào đứa nấy cũng đầy tuyết trên tóc và quần áo của chúng. Cũng may là bọn nhỏ còn có đeo găng tay bằng vải thô nếu không thì chúng cũng không thể vừa cười toe hoe vừa bốc tuyết ném nhau như thế.

-“Anh em,quân địch đang ở phía trước mặt ”

-“Phóng tiễn”

Một loạt đạn tuyết từ 5 đứa nhỏ bay vèo vèo hướng đến Xuân Phái đang cười nham nhở với tiểu loli.

Bụp! Bụp!

2 quả đạn tuyết thì một quả rơi trúng ngực Xuân Phái, một quả khác thì “may mắn” rơi ngay vào mặt hắn làm hắn lạnh run cả người. Một số bông tuyết còn chui vào trong cổ áo rơi xuống bụng hắn nữa. Số còn lại tất nhiên là trượt hết.

-“Địch đã trúng tên, anh em tiếp tục bắn”

Một đứa hét lớn. Hình như là tên nhóc Châu Tuân. Lúc này bọn chúng đâu có phân biệt hắn là tiểu cao nhân hay cao nhiếc gì cả, mà chỉ là một tấm bia cho bọn chúng ném tuyết.

Xuân Phái lúc này liền phản ứng,hắn lăn một vòng tránh khỏi một làn “mưa bom bão đạn” rồi nấp ngay vào một ụ tuyết cao ngang ngực hắn. Xuân Phái thực sự mà nói hắn không có hứng thú chơi trò này với mấy đứa nhỏ này, hắn đã là một người trưởng thành về mặt tinh thần.

Nếu như đổi mấy đứa nhỏ này thành mấy em hot girl mặc bikini thì hắn có thể chơi ném tuyết cả ngày với mấy em đó mà quên cả ăn uống chứ không phải đùa. Nhưng đây chỉ là mấy đứa trẻ con nên hắn chỉ có thể cười khổ mà né đạn bọn nó. Giống như thế này, nếu có một cô gái xinh đẹp ở trước mặt bạn và nói “đến bắt em đi,hihi”. Thì bạn sẽ không do dự gì mà đuổi theo bắt cô gái,bắt được rồi làm gì thì còn chưa nghĩ ra…

Nhưng mà trước mắt bạn lúc này là một tên “2 file,bóng,bđ..” mà còn nói “đến bắt em đi,hihi” thì hầu hết sẽ nôn ra một bãi chứ chẳng đùa(I’m not gay).

Xuân Phái không muốn làm bia cho bọn nhỏ ném nên lúc này đang trốn trong ụ tuyết.

-“Này,mấy đứa nhóc các ngươi chơi thế đủ rồi đấy” Xuân Phái vừa thò đầu lên quát bọn nhỏ thì một loạt đạn tuyết lại hướng đầu hắn ném đến.

Tiếng quát của hắn không những không dọa được bọn nhỏ mà làm chúng càng trở nên hưng phấn hơn. Xuân Phái lúc này đã máu dồn lên não, hắn cảm thấy mình như là một con chuột chũi trong trò chơi đập chuột chũi vậy. Hắn cứ thò đầu lên là bị ném tuyết giống như con chuột chũi nhựa cứ thò lên là bị người ta dùng búa đập xuống.

Nếu đổi lại là một người lớn thì vốc tuyết của hắn sẽ to như cái bát, chỉ cần ném trúng với lực của người lớn thì bọn nhóc này ăn một đạn tuyết đã khóc như mưa. Nhưng bây giờ hắn mới có hơn 14 thôi a, lũ nhóc tuy nhỏ hơn hắn nhưng cũng chỉ nhỏ hơn một chút. Bọn chúng lại còn đông nữa. Xuân Phái dù tức nhưng cũng không mất hết lý trí mà lại tát cho mỗi đứa một cái. Hắn chỉ còn cách vốc tuyết vo tròn rồi phản kích lại. Chúng dù sao vẫn còn là trẻ con mà, Xuân Phái cũng rất thích trẻ con nha.

-“Kẻ địch phản kích, huynh đệ chú ý” một đứa hét.

-“Chết này” bụp.

-“Lại trúng Tiểu Khánh đại ca rồi…haha

…..

Bọn nhóc chơi đến lúc thấm mệt thì trời cũng vừa tối, lúc này chúng đang cùng mọi người ăn tối bên cạnh đống lửa nhỏ để sưởi đang cháy giữa nhà. Bữa tối chỉ có một ít thịt thú rừng nướng thôi vì mùa đông thú rừng hoạt động ít,phần lớn chúng đều ngủ đông. Thực phẩm chủ yếu vẫn là tinh bột bao gồm bánh bao hấp và cháo cao lương, bánh bao thì đã thơm ngon hơn vì Xuân Phái bảo mọi người rang vừng chín rồi trộn vào bánh rồi mới đem hấp. Chất xơ thì thì có canh măng khô nấu thịt vụn,tuy không ngon lắm nhưng chất xơ bắt buộc phải có để giúp cho cơ thể tiêu hóa tốt hơn. Xuân Phái nhìn bàn ăn nhạt nhẽo mà cười khổ không thôi, gia vị không hề có gì. Muối không,hạt nêm không,đường,hạt tiêu…cũng không luôn. Hắn không có nghĩ tới là mình đang “được voi đòi tiên”, kiếm đồ ăn đủ đã tốt lắm rồi còn muốn ngon nữa.

-“Bà à,không biết muối họ bán bao tiền một cân vậy a”

Xuân Phái từ lúc đến nơi này còn chưa thấy một hạt muối nó mặt mũi như thế nào.

-“Muối là vật phẩm xa xỉ mà thôn này chưa bao giờ thấy,nó được kiểm soát rất kĩ và bán rất đắt. Chủ yếu cho quan lại,quý tộc,thương nhân giàu có thôi a. Già này nghe nói nó đến tận 5 lạng 1 cân… Ài” bà lão lắc đầu thở dài.

Xuân Phái đang nuốt cái bánh bao lúc này bị sốc quá nghẹn luôn, may có Triệu Tố Tố đưa cho hắn bát nước mới nuốt trôi xuống. Hắn cũng đã nghĩ muối thời này không rẻ rồi nhưng không ngờ giá đắt như thế.

Trời ạ!, 5 lượng bạc không biết mua được bao nhiêu lương thực,thực phẩm đấy mà chỉ tương đương một cân muối(đừng so sánh như thế!,lấy tiền bán dâm một đêm của hoa hậu đổi ra thóc xem nào? :v).

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Xuân Phái cùng hai mẹ con Triệu Tố Tố chào mọi người rồi theo ánh đuốc của 2 người soi đường trở về lều cỏ. Từng bông tuyết vẫn bay phất phơ trong gió bám cả vào quần áo và tóc như một đứa trẻ đang quấn lấy mẹ vòi vĩnh quà.

Đêm đã rất khuya, nhưng Xuân Phái lúc này vẫn còn thao thức suy nghĩ. Tiểu loli thì vừa ôm hắn vừa tựa vào ngực hắn ngủ rất ngon lành, bên cạnh là mẹ nó cũng đã đi ngủ từ lâu.Ngoài trời,gió lạnh vẫn thổi bay từng bông tuyết trắng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi xuống thành giường, bên giường là ánh sáng yếu ớt của đống lửa đang bập bùng cháy. Xuân Phái lúc này không có lấy một cảm xúc gì để làm thơ, trong đầu hắn lúc này đang nghĩ về khoa học,kỹ thuật… rồi đến một lượng nhỏ I ốt trong muối. I ốt rất cần cho sự phát triển của tuyến giáp và giúp chống bướu cổ,đần độn..

Mình phải mua được muối…rồi dạy bọn trẻ,mọi người học. Có lẽ không cần các phép toán vi phân,tích phân,lượng giác,ma trận…hay các vấn đề khó. Chỉ cần dạy họ số rồi cộng,trừ,nhân,chia…phương pháp canh tác là đã quá đủ rồi.. Ài!

Xuân Phái nghĩ một lúc rồi ngủ lúc nào không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.