Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 33 : Thuốc Nổ Đen




Trong phân dơi chứa rất nhiều diêm tiêu(KNO3),người xưa đã biết tận dụng để vừa làm phân bón và làm thuốc nổ đen.

Xuân Phái biết diêm tiêu đúng là cũng có mỏ ngoài tự nhiên nhưng việc tìm kiếm và phương pháp khai thác lúc này rất khó khăn. Lưu huỳnh thì ở gần miệng núi lửa lắng đọng rất nhiều nhưng ở đây thì không có núi lửa nên phần lưu huỳnh đúng là chưa thể có ngay. Bất quá trong phân dơi cũng tồn tại một chút lưu huỳnh cộng thêm diêm tiêu bản thân nó đã dễ cháy nổ rồi, còn bột than củi thì quá dễ để làm ra bằng cách đốt các cây gỗ.

Người xưa chỉ đơn giản mang phân dơi về bỏ vào sọt đan kín rồi mang nước nóng trộn với phân dơi,sau đó lọc ép lấy nước đã có KNO3 hòa tan trong đó.Diêm tiêu rất dễ tan trong nước nên người xưa chỉ cần đun cho nước đã có diêm tiêu hòa tan đến khi nước bay hơi hết thì còn lại chính là diêu tiêu.Sau đó trộn với bột than gỗ là đã có một loại thuốc nổ đen không hoàn chỉnh rồi.

Xuân Phái ngồi dưới gốc cây viết lại phương trình nổ của thuốc nổ đen và tính toán các chi tiết của một khẩu súng. Việc không có khoan để khoan kim loại làm nòng súng đã đủ đau đầu rồi còn thêm vấn đề về hạt nổ và vỏ đạn thì còn nhức đầu hơn. Không nhẽ cứ muốn bắn lần nào lại phải cầm mồi lửa châm vào phần sau của nòng như thời buổi đầu tiên người ta làm ra súng sao.

Xuân Phái bắt đầu thở dài vì thiếu “đồ nghề” làm việc.Phần vật liệu thì cũng chất lượng kém vì toàn bằng đồng và gang. Số người biết chế tạo thép không phải là không có mà là rất ít.

Xuân Phái vẫn còn nhớ đến mấy thanh kiếm tuyệt hảo mà người xưa rèn thậm chí còn tồn tại cho đến thế kỷ 21 vẫn còn sắc bén,sáng bong hầu như không tổn hao gì. Thậm chí việc rèn kiếm còn có công nghệ nano mà thế kỷ 21 đang phát triển. Những thanh kiếm nổi danh (1) như kiếm của Việt Vương Câu Tiễn,thanh Katana nhật huyền thoại,kiếm của Alexander đại đế.. không phải là những ví dụ cho thấy trình đồ luyện kim của một số người thời cổ đại cao siêu đến mức nào sao. Xuân Phái chợt nhớ đến gia cảnh đứa nhỏ Chu Tiểu Khánh mà hắn đang ở trong thân thể này,không phải bố nó Chu Minh Nghĩa cùng là một người luyện kim có tiếng sao. Thanh kiếm chém mấy vật giòn như gang và mềm hơn như đồng mà tên này rèn ra không biết là thép tốt hay thép được rèn với công nghệ nano (2) nhỉ. Xuân Phái thầm nghĩ,hắn nhớ tới ống giấy dầu mà mẹ đứa nhỏ này đưa cho lúc chia tay trên đỉnh thác nước. Không biết mất đâu rồi nữa,xem ra lúc về phải hỏi Triệu Tố Tố mới được.

Xuân Phái lúc này còn cầm chỉ còn có 1 lượng 55 xu và mấy văn tiền. Hắn chuẩn bị trở thành giai cấp vô sản rồi. Hắn tiêu một lúc hơn 6 lượng bạc nhưng cũng không hề mảy may thương tiếc,đối với hắn đầu tư vào việc ăn uống và học tập không có bao giờ có chuyện bị lỗ. Xuân Phái tự biết không thể nào mà kiếm tiền dễ dàng như lần trước, việc gặp hai người phú quý như hôm nọ đã là một vận may rồi còn “lừa” bán được 2 cái ống tre với giá 8 lượng bạc phải nói là cực kỳ may mắn.

Hắn lúc này bắt đầu mới hối hận không xin số điện thoại..à quên là địa chỉ của hai người đó mới đúng. Ài..cho dù có địa chỉ người ta thì sao chứ…người ta cũng đâu có thèm để ý đến mình đâu…hazz. Xuân Phái tự giễu.

Buổi tối mọi người đều quay quần bên đống lửa lớn giữa sân ăn tối,bữa tối hôm nay chỉ có mấy con thỏ rừng và một con gà rừng nướng,bánh bao,và cá mọi người bắt bằng vó lúc chiều. Đống lửa lớn bốc cháy làm sáng cả một vùng núi hiu quạnh tối om, thỉnh thoảng có đốm lửa nổ lép bép rất vui tai. Mấy người trong thôn này tuy không phải là người nguyên thủy vì đã có tiếng nói,ngôn ngữ, cũng như dụng cụ lao động bằng kim loại rất tân tiến nhưng lối sống của họ thì lại giống người cổ đại.Họ chỉ sinh sống bằng săn bắn hái lượm mà thôi.

Xuân Phái trầm tư ngồi gặm đùi gà rừng nướng nhìn đống lửa đang cháy bập bùng,những đứa nhỏ khác thì gặm đùi thỏ rừng nướng những phần chứa nhiều thịt nhất. Còn những phần cổ,cánh toàn xương thì phần người lớn. Xuân Phái còn nhớ lúc nhỏ khi thịt gà bố mẹ chỉ ăn phần cổ,cánh và nói là ăn rất ngon.Hắn cũng không có để ý gì cho đến khi lớn mới ăn thử phần cổ cánh toàn xương và rất ít thịt,lúc này hắn mới ứa nước mắt nhớ về cha mẹ đang ở một thế giới khác.

Xuân Phái là một người học kỹ thuật nên những điều được cho là mê tín dị đoan để lừa tiền người khác hắn rất bài xích. Một lần hắn đọc quyển “Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ” (3) của Stephen Hawking có một chương nói về phần du hành thời gian nhưng chỉ là xác suất để khả năng đó xảy ra theo tính toán là rất nhỏ.Nó nhỏ đến mức chỉ cỡ 1 phần triệu triệu mới có thể xảy ra.

Nhưng linh hồn hắn bây giờ đang không phải là đã du hành đến một thời điểm trong quá khứ đó sao. Xuân Phái gặm hết đùi gà rừng nướng thơm phức rồi chỉ còn mỗi xương nhưng hắn mải suy nghĩ vẫn cầm khúc xương gặm không còn chút thịt.

Lúc này tại bệnh viện Trung Ương của thủ đô, có một cô gái rất xinh đẹp đang ngủ gục tại giường bệnh.Trên mắt cô gái thâm quầng và hiện ra phần tiều tụy vì mất ngủ. Trên giường là một chàng trai đang nằm ngủ,người này không ai khác chính là thân thể Trần Xuân Phái đã hôn mê mấy tháng nay không tỉnh dậy.Tiếng máy đo nhịp tim vẫn kêu bíp bíp nhỏ nghĩa là người bị nạn vẫn còn chưa chết hoàn toàn. Cạch một tiếng,cánh cửa phòng bệnh mở ra. Một người đàn bà trung tuổi bước vào phòng bệnh đánh thức cô gái.

-“Bích Phương, cháu nên về nghỉ ngơi một lát đi.Mấy ngày nay cháu cứ thức bên nó như vậy Xuân Phái nó biết cũng sẽ lo cho cháu đấy”

Phụ nhân nói xong thở dài một tiếng.Bà biết cô gái này yêu con của mình đến mức nào.Một người con gái sẵn sàng bỏ việc để ở bên người yêu nói những lời yêu thương mà thậm chí người hôn mê không nghe thấy suốt mấy tháng trời chẳng lẽ tình yêu còn chưa đủ lớn sao.Bà biết vậy nhưng cũng không muốn thanh xuân của một người con gái xinh đẹp như vậy bị chôn vùi trong hoài niệm của một người sắp chết, dù người sắp chết đó chính là con trai độc nhất của bà.

Nếu bà làm trái với lương tâm không những tâm hồn của bà không được yên mà đứa con trai nó biết bà làm như thế sẽ giận mẹ nó hay sao. Đây không phải là những điều mà bà đã dạy hắn ư.

-“Vâng,cháu biết…” cô gái đứng dậy đi ra khỏi phòng.Lúc ra khỏi cửa phòng hai hàng nước mắt kìm nén khi nãy mới trào ra.Cô bưng miệng để không khóc thành tiếng. Cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, bên trong chỉ còn tiếng thở dài của bà mẹ và tiếng kêu bíp bíp của chiếc máy đo điện xung đồ.

(1) Những thanh kiếm huyền thoại của thế giới là hoàn toàn có thật,các bạn tham khảo google nhé.

(2) Công nghệ nano là một công nghệ vượt bậc của thế kỷ 21 các bạn tham khảo wikipedia nhé.

(3) Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ là quyển sách thiên văn dành cho tất cả mọi người có thể đọc do nhà vật lý thiên tài Stephen Hawking viết,bên cạnh đó còn quyển Lược Sử Thời Gian cũng rất hay. Thân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.