Trời đã về đêm và bắt đầu trở nên se lạnh,đống củi lớn mọi người quây quần trước sân giờ chỉ còn tàn tro. Mọi người đã cất hết số cá sấy khô vào giá bếp còn Xuân Phái cùng 2 mẹ con Triệu Tố Tố theo ánh đuốc hai trung niên soi đường về lều cỏ.
Trăng đã lên cao tỏa sáng khắp bãi cỏ,tuy có thể dễ dàng nhìn đường đi nhưng để đảm bảo an toàn bà lão Hạ Đình vẫn sai người đưa nhà Xuân Phái về.
Xuân Phái cùng hai mẹ con Triệu Tố Tố mấy ngày nay đều ăn và làm việc bên thôn,đến tối muộn họ mới trở về lều cỏ. Hắn từ khi đến đây không có khái niệm về đồng hồ mà chỉ ước lượng thời gian qua mặt trời và bóng của vật thể. Nhưng ở đây lại xa đường xích đạo nên càng khó ước lượng thời gian hơn,bất quá cũng không cần thiết phải có đồng hồ như thế giới hiện đại. Ở kiếp trước của hắn nếu như không có đồng hồ hay điện thoại để xem giờ thì đối với hầu hết mọi người đều rất khó sinh hoạt trong cuộc sống.
Trăng đã lên cao,tiếng côn trùng gọi bạn tình râm ran khắp bãi cỏ. Phía trên đom đóm lập lòe vờn nhau tỏa sáng. Xuân Phái đang còn trằn trọc không ngủ được,hắn cảm thấy hơi lạnh nên cuốn lại mép ngoài chiếc chăn cũ bằng vải thô. Tiểu loli thì rúc vào nách hắn,tay ôm ngực Xuân Phái ngủ rất say. Triệu Tố Tố bên cạnh dường như có vẻ đã ngủ,hắn chỉ nghe thấy tiếng thở nhỏ và đều của nàng.
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ làm căn lều tối tăm trở nên mờ ảo,sương mù rơi ướt đẫm mái lều tranh.Xuân Phái nghĩ ngợi miên man một lúc rồi ngủ lúc nào cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau,Triệu Tố Tố đã gọi Xuân Phái dậy sớm qua bên thôn vì tối qua hắn đã dặn nàng kêu hắn dậy.Họ ra suối súc miệng,rửa mặt rồi đi thẳng sang bên thôn.Người nông thôn thường có thói quen dậy sớm để chuẩn bị ăn sáng rồi làm việc,thậm chí không có việc gì họ cũng vẫn dậy sớm như vậy.Nó đã thành thói quen hàng ngày của họ rồi.
Khi Xuân Phái sang đến thôn thì mọi người cũng đã dậy hết,phụ nữ thì đang hấp bánh bao để ăn sáng. Xuân Phái tối hôm qua có ở lại một lúc cùng mọi người nhào bột bánh bao trộn “men” rồi mới về,để mọi người làm việc hiệu quả bắt buộc phải có bữa sáng. Nhất là những công việc lao động bằng sức lực như làm nghề nông. Xuân Phái biết bữa sáng rất quan trọng nhưng khi còn là sinh viên thì hắn vẫn thường xuyên bỏ,không phải là không muốn ăn mà vì không dậy nổi nữa để mà ăn. Khi thì học,khi thì hắn chơi game đến khuya mới ngủ.
Bánh bao chín được bày lên đĩa đất nung bốc khói thơm phức,mọi người ăn xong bữa sáng thì Xuân Phái nói là nên nghỉ ngơi một lúc rồi mới bắt đầu làm việc. Trong thời gian này,hắn sẽ phân công việc cho mỗi người. Vì chẳng có đồng hồ để tính thời gian nên hắn cũng chỉ cảm nhận theo bản năng là đã hơn 30 phút thôi. Tất cả mọi người cầm liềm và cuốc đi theo bà lão và Xuân Phái đi đầu ra bãi cỏ trước thôn, lúc này khoảng 8 giờ sáng.Sương vẫn còn đọng trên ngọn cỏ từng hạt tròn nhỏ phản chiếu long lanh trước ánh ban mai.
Theo chỉ dẫn của hắn,5 cái liềm được giao cho 5 phụ nữ đi một hàng cắt hết cỏ trên bãi,5 cái cuốc thì giao cho 5 người đàn ông cuốc thành từng luống hình chữ nhật đều nhau và đều làm rãnh thông nước hai bên.Trẻ con thì gom cỏ đã cắt phủ đều lên các luống vừa đào.Tất nhiên mọi người đều không ai đụng phải ai,vì Xuân Phái dặn mọi người đầu tiên là phải cắt cỏ trước sau khi cắt đến chỗ khác thì nhóm làm luống đất mới bắt đầu làm,khi nhóm làm luống đất xong mới đến mấy đứa trẻ con lấy cỏ đã cắt phủ đều lên luống.
Mỗi nhóm đều làm ở khu vực riêng nên không có nguy hiểm cho mọi người,chứ nếu làm cùng lúc mà nhiều người như thế rất có thể xảy ra tai nạn. Nhất là mấy người này mới làm việc này còn chưa quen lắm. Xuân Phái phân chia mỗi người đều phù hợp với công việc của mình: đàn ông thì có sức khỏe nên làm đất,phụ nữ thì yếu hơn nên đảm nhận việc cắt cỏ còn nhóm trẻ con bao gồm cả Xuân Phái thì phủ đều cỏ lên luống đất rất nhẹ nhàng.
Hơn 7 luống đất làm xong thì đã xế trưa,lúc này mọi người mới ngồi dưới bóng cây Sồi nghỉ nghơi.Ngoài mấy đứa trẻ con cùng bà lão thì mọi người đều ra mồ hôi ướt đẫm áo. Xuân Phái dặn mọi người không nên tắm rửa ngay vì rất dễ bị cảm mà phải chờ một lúc rồi mới được tắm. Cây sồi cổ thụ này ở ven suối cách thôn chỉ mấy chục mét,lúc mọi người ngơi thì lũ trẻ được sai về nhà lấy quần áo sạch cho bố mẹ bọn nó và của chúng nó luôn. Quần áo thì nhẹ nên lũ nhỏ có thể mang được hết cho mọi người.
Khi chúng quay lại đã mang đủ quần áo cho tất cả.Những phụ nữ được ưu tiên đi xuống phía hạ nguồn tắm rửa trước. Ở đây không có phòng tắm nên cũng chỉ có thể như vậy,bất quá nước suối rất sạch chảy trên đá trong vắt nên tắm rất mát.Phía dưới nước nông chỉ đến ngang bụng người lớn và có nhiều lùm cây xum xuê nên không thể nhìn thấy gì.
Mấy phụ nữ tắm xong thì quay về thôn mang bánh bao lúc sáng vẫn còn hơn một nửa,cá sấy cũng như hái chút rau dại nấu canh cho mọi người.Sau đó đến đến lượt mấy người đàn ông tắm rồi mới đến lũ trẻ con. Riêng bọn nhỏ thì không làm gì nhiều nên chúng cũng không có tắm mà chỉ rửa mặt mũi,tay chân thôi. Nhưng Châu Tuân vẫn ngồi trên bờ quan sát lũ nhỏ,con hắn chẳng phải mới hôm nọ suýt chết đuối đấy thôi.
Xuân Phái nhìn làn nước trong xanh mát lạnh rơi vào suy nghĩ. “Sao mình không dạy bơi cho lũ nhỏ nhỉ? ở độ tuổi đang dậy thì này nếu ăn uống và ngủ đủ giấc cũng như bơi lội hàng ngày thì chiều cao của bọn nhỏ sẽ rất phát triển.Xem ra hôm nào phải có một người đi cùng dạy bọn nhóc này học bơi mới được”.Xuân Phái mải suy nghĩ thì tiểu loli Lệ Dĩnh đã vốc một vốc nước lớn vào té đầu hắn làm hắn ướt nhẹp.Hắn lắc đầu cười khổ nhìn bọn nhỏ đùa nhau cười và té nước nhau ướt sũng.
-“Tiểu Khánh đại ca quần áo vẫn còn khô kìa mọi người” Châu Tuân lớn tiếng kêu.
Bọn nhỏ thi nhau vốc nước té vào Xuân Phái,chúng chẳng hề quan tâm đây là tiểu cao nhân hay cao nhiếc gì cả.Xuân Phái bị tạt nước mờ mịt đến điên cả đầu,hắn cố vốc nước té chống trả nhưng cũng chẳng ăn thua gì so với 7 đứa kia cùng tấp tới.Không bao lâu quần áo hắn cũng ướt sũng nước.Hắn định tát cho mỗi đứa một cái nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng thôi,bọn nó vẫn còn là trẻ con mà mình còn đi so đo với bọn nhỏ thì quá hẹp hòi.Xuân Phái nghĩ vậy cũng không khỏi bật cười.
Lũ trẻ tắm xong cứ thế cởi quần áo ra thay mà không có khái niệm xấu hổ.Ở thời này dù là 12 tuổi nhưng vẫn chưa được giáo dục giới tính,một số nhỏ còn biết được một chút.Nhưng đa phần bọn nhỏ vì không ai dạy nên cũng không hiểu gì,bất quá chúng vẫn chưa dậy thì.Tính ra thì đúng là trẻ con.
Bọn nhỏ thay quần áo xong rồi mang quần áo ướt về để cho mẹ chúng giặt. Bữa trưa hôm nay bao gồm :hơn nửa số bánh hấp lúc sáng, cá sấy tối hôm qua và canh rau dại nấu thịt vụn mà Xuân Phái không biết tên. Hắn cũng chỉ có ăn một cái bánh bao và uống một bát canh thôi,phần vì hắn không phải làm gì nặng còn phần lớn là lúc sáng ăn vẫn còn no.
Mọi người ăn trưa xong và nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc này mặt trời đã hong khô số cỏ mà họ cắt lúc sáng. Xuân Phái bảo mấy người đàn ông dùng đuốc đốt hết số cỏ khô rồi mọi người chờ khoảng hơn một tiếng để cỏ cháy hết.
Sau khi cỏ cháy xong chỉ còn lại tàn tro.Xuân Phái bảo mọi người dời trụ để máng nước sao cho nước chảy vào rãnh thoát nước của luống đất.Các rãnh thông nhau nên không bao lâu thì tất cả các rãnh nước đều đầy. Lúc này mọi người lại tát nước từ rãnh vào luống,nước để làm nguội đất và cũng làm ẩm luôn để gieo hạt. 5 trung niên cuốc rãnh nhỏ trên luống,mỗi rãnh cách nhau 20 cm để gieo hạt.Trẻ con thì múc hạt lúa bằng bát đất nung cứ thế rải xuống rãnh,còn phụ nữ đi sau cùng dùng chân vùi luôn đất lên hạt lúa.Đến nửa buổi chiều thì đã gieo xong 7 luống to lúa mì. Mọi người nghỉ một lúc lại tiếp tục cắt cỏ làm luống mới,đến tối mịt thì làm thêm được 5 luống nữa.Nhưng tất nhiên là 5 luống này chưa trồng gì được.
Trăng đã nhô lên khỏi ngọn núi,gió mát thổi xuống bãi cỏ làm con người ta cảm thấy thư thái sau một ngày lao động mệt nhọc.Xuân Phái tự nhiên nhớ tới hồi bé hắn ngồi trên chiếc xe bò chất đầy rơm khô từ đồng trở về nhà. Lúc đó trăng cũng vừa nhô lên ngọn núi làng hắn và gió mát cũng hiu hiu thổi làm người hắn thư thái như bây giờ.Sau này hắn lớn lên đi làm cũng được ngồi ké các xe hơi sang trọng của sếp hắn như BMW hay Mec.Nhưng đâu có sánh được bằng ngồi trên chiếc xe bò chở đầy rơm khô dưới ánh trăng thanh mát ngày ấy.
Trăng thanh gió thổi lòng thanh tịnh
Giữa cánh đồng quê một chiếc xe rơm
Chở chàng thi sĩ còn mơ mộng
Chẳng muốn bon chen chốn thị thành (Khánh Xù).