-“”Tiểu đệ đệ tỉnh rồi phải không?,ăn bát cháo đi” thiếu phụ gầy guộc vừa hỏi thì trong tay cũng bưng bát “cháo” thơm nức đi vào.
-“wtf!, cái gì vậy trời! cám heo à?,không phải cho heo ăn đó chứ,cháo gì vàng vàng,hạt lại to như hạt ngô thế này” Xuân Phái thầm mắng to trong lòng.Ở kiếp trước lúc bé mỗi khi hắn ốm,mẹ hắn thường nấu cháo trắng cho hắn ăn bảo rằng sẽ lấy lại khỏe nhanh chóng nhưng lừa mãi hắn cũng không ăn bất đắc zĩ mới nghĩ cách bỏ đường trắng vào cháo hắn mới chịu ăn.”mẹ ơi,con xin lỗi”.
“nào,ăn đi”
Triệu Tố Tố vừa múc cháo bằng thìa gỗ vừa thổi rồi đưa vào miệng
hắn,miếng cháo vừa nhạt vừa hơi chát tan trong miệng hắn.
“trời đất!,như món mỳ tôm mà thời sinh viên kiếp trước hắn vẫn ăn vậy,mùi thì thơm ngon nhưng ăn thì đúng là như bò nhai rơm,ít nhất còn có túi gia vị ngon đây k có gì”.Nhìn vào bộ quần áo vải thô vá chằng chịt của thiếu phụ gầy guộc và căn lều cỏ trước mắt hắn đã hiểu được tất cả.Ở thời đại này tìm được đồ ăn để sống qua ngày cũng đã gian nan rồi chứ đừng nói đến ngon.
“ờ mà sao không có gạo trắng nhỉ”,thôi đi!,đòi hỏi ghê quá.
Hắn chợt nhớ ra,trung quốc có 2 miền nam bắc:miền bắc trồng lúa mỳ,cao lương.. thì ăn bột mỳ,cao lương,màn thầu..khí hậu lạnh,còn miền nam thì trồng dc lúa khí hậu ấm thì ăn cơm làm từ lúa gạo,mỳ,bột nếp…các kiểu giống như người Việt Nam mình vậy.Hắn đang ở đúng là thuộc miền bắc rồi..Ài đúng là! “bây giờ thì lấy gạo đâu để làm phở vs bún đậu mắm tôm chứ..” hắn thầm than.
Thảo nào mà đêm qua ngủ không bị muỗi chích,nếu bình thường kiếp trước của hắn mà ngủ trong lều cỏ này không chăn màn thì thôi xong rồi!,kiểu gì cũng bị “đội hút máu tình nguyện” muỗi lấy đi 1 vài ml máu rồi.Ở đây cũng tốt,hắn rất ghét muỗi.
Nhìn lại tô cháo màu vàng hắn bắt đầu nghi hoặc:”cmn!,không phải có chất bảo quản của tàu hay melamin..gì đó chứ”,kiếp trước hắn rất dị ứng với đồ tàu từ thực phẩm,đồ điện tử,phần mềm,ứng dụng…của tàu,phải nói là thôi rồi.Nhưng chạy trời không khỏi nắng,thương lái đâu quan tâm đến sinh mạng người khác mà cứ thế nhập chất bảo quản về bán cho các cơ sở kinh doanh với giá rẻ mạt bất chấp sức khỏe người khác,bệnh tật,ung thư..các kiểu ngày càng nhiều.Thể trạng con người của một đất nước ngày càng suy nhược.
Một con bướm vỗ cánh ở Nhật có thể gây mưa ở rừng amazon đó là “hiệu ứng cánh bướm”,nhưng mọi người đều bất lực hay không quan tâm…hazz..có lẽ phải xây tượng đài nghìn tỷ để cảnh báo mọi người mới được..
Trần xuân Phái trong cơn đói dữ dội đã giải quyết hết bát cháo cao lương,hắn cảm thấy sức khỏe bản thân dần khá lên.Hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe giọng cô bé.
-“mẹ à,con no rồi!, mẹ ăn chưa?”
-“mẹ ăn rồi” Triệu Tố Tố nói xong thở dài.
Ùng ục,Trần Xuân Phái nghe tiếng bụng kêu vì đói,uây chắc không phải của mình ms ăn xong mà.Hắn lại nhìn thấy sắc mặt xanh xao của thiếu phụ thấy ánh mắt dường như có chút tránh né.
“cmn, mình không phải ăn hết bữa trưa của thiếu phụ này rồi chứ!”.sao lại nấu có mỗi hai bát cháo nhỉ?,hay không đủ cao lương?.đúng r, chắc là không đủ nên ms nhịn cho con và một bát nữa cho hắn.
Trời ạ! Sao người này thiện lương tốt bụng đến như thế.Hắn xem phim tàu nhiều thấy người ta đói quá còn làm thịt người ăn mà.(êu..ớn).Ít nhất trước mắt hắn thấy bây giờ chính là vậy,một người bỏ qua sức khỏe tính mạng của bản thân nhịn ăn để cứu người khác sao có thể là một người xấu được.
Tương lai dù bất kể thế nào nếu có khả năng hắn sẽ cố gắng để báo đáp ân tình mẹ con nhà này,bất kể thế nào ơn cứu mạng này vĩnh viễn không quên.Hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng
-“tiểu đệ,ngươi tên gì vậy?,từ đâu tới” Triệu Tố Tố hỏi.
-“tôi là Chu Tiểu Khánh,đến từ trấn Bát cổ,nơi này là nơi nào vậy?”
Xuân Phái nói
-“đây là cuối thôn Thác Mây,cậu sao lại nằm bên suối thế”
“tôi bị bệnh mộng du,tối qua đi ngủ không biết tại sao lại ở chỗ này..”hắn nói dối tùy tiện
-“à”
Triệu Tố Tố liếc mắt nhìn hắn nghi hoặc về cách nói dối”của đứa trẻ 28t” Xuân Phái
“mà sao chỉ có tỷ với tiểu muội muội ở chỗ này…phu quân tỷ đâu?”hắn vừa hỏi vừa ngớ ra,nếu có chồng thì ít nhất từ tối qua đã về rồi chứ.Chắc có nguyên nhân gì,hay đây là single mom nhỉ?,ừa kệ đi
“cái này ày..y…thôi!,cậu nghỉ nghơi đi”.
Thiếu phụ vừa đắp chăn cho hắn đứng dậy đi ra khỏi lều cỏ để lại một làn u hương.