Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 27 : Làm bánh bao hấp




Sáng sớm tinh mơ,tất cả mọi người đều đã thức dậy.Hai phu xe tối qua qua đêm trong thôn mà không hề báo cho gia đình nên rất sốt sắng muốn quay về nhà.Nhưng bất quá Xuân Phái chưa sang thôn nên bà lão Hạ Đình vẫn nhờ hai người ở lại một chút chờ hắn rồi giục người đi gọi Xuân Phái.

Xuân Phái chiều hôm qua đi xe ngựa lần đầu nên không quen lắm,xe này làm từ gỗ mà không hề có bộ phận giảm xóc gì cả.Đã thế đường còn lầy lội ổ gà,có đoạn thì có đá lởm chởm nữa nên mấy người trong xe không khác gì mấy con xúc xắc trong bát cả.Xuân Phái vì mệt nên ngủ rất say.

Cho đến khi Triệu Tố Tố gọi hắn dậy thì cũng vừa lúc trung niên sang thì hắn cũng đã tỉnh dậy.Xuân Phái cùng hai mẹ con Triệu Tố Tố ra suối rửa mặt súc miệng rồi theo trung niên qua bên thôn.

-“Hai vị phu xe xin chờ tôi một lát,tôi có chút việc cần nói với thúc Châu Mộc” hắn nhìn thấy 2 người đang sốt sắng chờ nên nói.

-“Không vấn đề gì cả,chỉ một lúc thì không sao” một người hào sảng nói.

Xuân Phái kéo Châu Mộc vào trong nhà rồi đưa cho hắn 1 lượng bạc nói:

-“Châu Mộc Thúc,đây là tiền mua nông cụ và tiền ăn sáng trưa của thúc và A Tam thúc.Hai người đừng để nhịn đói nhé”

-“Tiểu Khánh à,cho ta khoảng 30 xu là được rồi.Ăn sáng thì ta không có ăn bao giờ,còn ăn trưa thì chúng ta chiều về sẽ ăn sau” Châu Mộc dự tính mua nông cụ khoảng 30 xu còn hắn không có dự tính ăn gì.

-“Thúc nghe cháu cầm đi,hai người phải ăn đấy.Bánh bao ở nhà sẽ để phần hai người,nếu hai người không ăn gì những người ở nhà sẽ nuốt không trôi đâu”

Xuân Phái giải thích mà thầm kêu gã Châu Mộc này đúng là người nào tên ấy,như khúc gỗ luôn.

Châu Mộc sau một hồi bị Xuân Phái thuyết phục đã gật đầu đồng ý.Hai người cùng nhau bước ra sân đất trước mặt tất cả mọi người.

-“Hai vị! xin nhờ 2 người đưa giúp 2 vị thúc thúc của ta đi cùng lên trấn nhé.Đây là một chút tiền 2 người hãy cầm uống trà ” Xuân Phái mỉm cười biếu hai người phu xe mỗi người 2 văn tiền.

Hai người sau khi chối tới chối lui cuối cùng cũng nhận tiền vì Xuân Phái nói nếu hai người không nhận lần sau chở đồ sẽ gọi người khác.Xuân Phái cũng chẳng tiếc gì 4 văn tiền,hai người trong thôn ngồi cùng xe lên trấn đúng là tiện đường thật.Nhưng cũng là 10 dặm đường đấy,Xuân Phái đưa tiền phần lớn vì muốn cảm ơn 2 người này phần khác vì muốn tạo một chút quan hệ với hai phu xe.Hắn còn rất nhiều thứ chưa biết cần hỏi hai người này.

Hai bóng xe ngựa khuất sau rặng cây cuối bãi cỏ,lúc này bà lão Hạ Đình mới quay đầu lại hỏi Xuân Phái.

-“Tiểu Khánh,cháu lấy đâu nhiều tiền như vậy hả? Ta nghe mấy “đứa nhỏ” nói cháu lừa gạt người khác bán 2 ống tre lấy 8 lượng bạc hả”.

-“Bà à,cháu không có lừa gạt ai cả.Trên ống tre là “bùa bình an” cháu khắc để cho mọi người đấy.Nhưng hai người kia thấy vậy biết là đồ tốt nên mới mua nó.Cháu cũng không muốn bán nhưng hai người họ cứ nằng nặc đòi mua.Bà không tin thì cứ hỏi thúc Châu Mộc và mấy thím cùng đi với cháu,cháu đúng là không lừa gạt ai”

Xuân Phái đau khổ giải thích với bà lão,hắn không muốn mang tiếng xấu với mọi người ở đây.Gì mà lừa gạt chứ! Đúng là thuận mua vừa bán mà thôi.Có ai ép họ mua đâu?.Còn 2 cái ống tre vì sao lại bán được những 8 lượng bạc thì đó là nhu cầu của thị trường đấy.Ví như đại gia mua dâm hoa hậu mấy nghìn đô một đêm vậy.Người bình thường sẽ thấy nó hết sức vô lý vì giả sử như người khỏe thì cũng được 2,3 nháy một đêm mà mỗi nháy cùng lắm là hơn 1h thôi.Vừa mất sức lại vừa mất rất nhiều tiền.

Nhưng hai bên đối tác hoa hậu và đại gia kia lại không hề nghĩ như vậy, hoa hậu nghĩ vì vóc dáng và vẻ đẹp cũng như danh tiếng cô ấy có được nên giá như thế là bình thường.Cô ấy nghĩ tuổi trẻ chỉ có mấy năm danh tiếng thôi a,nên không tận dụng thì đúng là lãng phí thanh xuân tuổi trẻ.Còn mấy lão đại gia kia thĩ nghĩ rằng: “tiền nhiều để làm gì?” sao lại lãng phí cuộc đời như vậy,phải chơi thật đã đi.Cũng không có mất bao nhiêu đâu mà,hơn nữa “đắt xắt ra miếng” đấy.Cái mác hoa hậu đúng là rất thống khoái đã nghiền khi được chà đạp a(ai chà đạp ai đây :v).Hơn nữa còn rất “thơm” nha(thơm thật không?).

-“Vậy là ta yên tâm rồi!” bà lão nhìn sang mấy người lên trấn cùng Xuân Phái ánh mắt hỏi thì mọi người đều thật thà gật đầu,lúc này bà mới thở dài một cái.Bà lúc này mới nhớ ra là đã hiểu lầm “tiểu cao nhân” Xuân Phái.

Bột bánh bao đã được mấy người phụ nữ nhào với men và ủ từ tối hôm qua.Xuân Phái tối qua cùng Triệu Tố Tố ở lại hướng dẫn mọi người nhào bột với “bột đã ủ sẵn” là men thật đều trong thùng gỗ xong rồi mới trở về lều cỏ.Lúc này bột đã lên men và đã có thể nặn thành bánh để đem đi hấp được.Thùng bột đã ủ lúc này đã đem đến đặt trước mặt mọi người theo như Xuân Phái dặn.

-“Cháu bây giờ sẽ chỉ mọi người cách làm bánh bao hấp.Đầu tiên các thúc đi chặt giúp cháu 2 cây tre non trước,các thím thì nặn bột thành bánh còn mấy tiểu muội tiểu đệ giúp ta nhóm lửa nhé” Xuân Phái biết chắc là thôn không có nồi hấp nên cũng chỉ còn cách là đan vỉ rồi gác vào giữa cái chảo to rồi cứ thế để bánh lên đậy vung lại hấp bánh bằng hơi thôi.

Tre rất nhanh được chặt thành từng khúc và chẻ mỏng để đan thành từng cái vỉ hình vuông có diện tích khác nhau.Xuân Phái đo đạc kĩ cái chảo rồi dặn mọi người đan thành 2 vỉ một to một nhỏ,vỉ nhỏ thì đặt gần với phần nước sôi còn vỉ to thì cao hơn vỉ nhỏ khoảng nửa gang.Mọi người đan xong vỉ thì nước cũng vừa sôi,bánh bao đã được mấy phụ nữ nặn xong từ ít phút trước.Xuân Phái đặt vỉ nhỏ lên cách mực nước đang sôi một chút rồi đặt bánh báo lên vỉ,tiếp theo lại đặt vỉ to hơn cách vỉ nhỏ nửa gang tay rồi lại đặt bánh lên.Hắn cứ thế đặt bánh cho đến hết diện tích cái vỉ đan bằng tre rồi đậy vung cái “chảo” lớn lại.Mọi người thấy vậy đều đã hiểu cách làm của Xuân Phái và làm theo hắn.Khoảng 30 phút sau,4 nồi bánh bao chín bốc khói thơm nức được mọi người mở ra.Từng chiếc từng chiếc một được bày lên đĩa đất nung trong ánh mắt vui mừng của tất cả mọi người.Ai cũng góp công sức cho việc làm bánh nên rất muốn nếm thử mùi vị bánh bao mình làm xem thế nào.

-“Bà Hạ,mời bà nếm thử bánh trước xem thế nào? Có ngon bằng bánh hôm qua mua từ trên trấn không?” Mọi người đều kính trọng người cao tuổi nhất thôn.

Bà lão Hạ Đình gật đầu rồi cầm một cái bánh còn nóng lên cắn một miếng,cảm thấy phần bột bánh mềm và thơm hơn bánh hôm qua.Không biết có phải là buổi sáng đang đói bụng hay là đây là đồ người nhà mình làm mà cảm thấy ngon hơn hay không nữa.

-“Ngon hơn bánh hôm qua đấy! các ngươi cùng nếm thử đi” bà lão gật đầu không ngớt.

Lúc này mọi người đều cầm mỗi người một chiếc bánh lên cắn thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.