Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 24 : Mua hạt giống




Sau khi ăn uống đầy đủ,sức khỏe cũng như tinh thần của mọi người đều tốt hẳn lên.

Đúng là có thực mới vực được đạo mà..hazzz.Xuân Phái rất muốn mua tất cả các món mỗi món một loại mang về thôn chiêu đãi mọi người,nhưng vì đường quá xa và một số đồ ăn có nước không gói được nên hắn chỉ mua những đồ không có nước và dễ đóng gói.

Xuân Phái cùng mọi người rất nhanh tìm được cửa hàng bán hạt giống và lương thực.Chủ cửa hàng này họ Ngô làm ăn rất lớn.Xuân Phái và mọi người gần đến cổng thì thấy người ra vào cửa hàng này rất nhiều người ra vào,có người vác bao tải,có xe ngựa chở lương thực và hạt giống…xem ra làm ăn rất phát đạt.Xuân Phái rất muốn nói chuyện với chưởng quỹ nhưng bất đắc dĩ hắn còn đang bận bịu gảy bàn tính thanh toán cho mấy người trước quầy.Xuân Phái phải chờ gần 10 phút thì chưởng quầy này mới thanh toán xong hết,lúc này chưởng quầy mới ngẩng mặt lên nhìn Xuân Phái.Hắn theo thói quen công việc cất tiếng chào hỏi.

-“Xin chào các vị, thành thật xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu.Không biết các vị đến đây để mua hay bán hạt giống,lương thực a”

Chưởng quầy nhìn bộ dáng “ăn mày” của mấy người trước mắt thì đoán chắc là mua ít hạt giống rồi,bất quá bộ dạng thế nào thì cũng không thành vấn đề gì.Đây là cửa hàng vật tư đâu có phải cửa hàng ăn uống đâu mà lo.

-“Chúng tôi đến mua hạt giống,không biết ở đây có những loại hạt giống lương thực nào” người mở miệng nói lại là Xuân Phái.

-“Ở đây chúng tôi có rất nhiều loại như :Cao lương,kê,lúa mì,vừng,lạc(đậu phộng)…không biết ngươi muốn mua loại nào” chưởng quỹ rất ngạc nhiên vì người nói chuyện lại là một thiếu niên nhưng vì buôn bán nên hắn cũng coi Xuân Phái như một vị khách hàng mà giải thích.Đương nhiên lời nói cũng không cần cung kính quá mà trực tiếp gọi hắn là “ngươi” luôn.

-“Tôi muốn mua lúa mì,đậu phộng,vừng và cao lương mỗi thứ một ít.Không biết giá cả thế nào” Xuân Phái dò hỏi giá.

-“ Hạt lúa mì thì 1 xu 5 văn tiền 1 cân,đậu phộng thì 2 xu 3 văn tiền,vừng thì 1 xu 9 văn tiền một bát lớn,cao lương là 9 văn tiền 1 cân” chưởng quầy bình thản nói đồng thời kiểm tra luôn trí nhớ về các loại hạt giống.Hạt vừng thì nhỏ và rất nhẹ nên chỉ có thể bán bằng bát.

-“Làm phiền chờ tôi suy nghĩ một chút,tôi sẽ trả lời ngay”

Nói rồi Xuân Phái tìm một đoạn cây nhỏ bẻ nhọn rồi bắt đầu tính toán trên nền đất.Không có máy tính a,đành phải tính tay vậy.

Xuân Phái thầm than.Xem nào:

-Lúa mì mua 100 cân trước đã: (100*1+(100*5)/10)= 150 xu=1 lượng 50 xu

-Đậu phộng 20 cân là: 20*2 + (3*20)/10 = 46 xu

-Vừng thì lấy trước 10 bát là: 10*1 + (10*9)/10 = 19 xu

-Cao lương thì cũng mua 100 cân là (9*100)/10 =90 xu

Vậy tổng cộng tất cả là tròn 3 lượng 5 xu vì: (1 lượng=100 xu,1 xu=10 văn tiền.

Xuân Phái chỉ mất khoảng 3 phút là tính xong,nếu như có máy tính bỏ túi không chừng hắn bấm còn chưa đến 30 giây.Hồi học cấp 3 hắn là lớp chuyên ban tự nhiên nên mấy phép tính này rất đơn giản,khó khăn chính là cái nền đất kia quá cứng đấy thôi.

-“Chưởng quầy! Chúng tôi mua 100 cân lúa mì,,100 cân cao lương,20 cân đậu phộng,10 bát lớn hạt vừng” Xuân Phái tuôn ra một tràng.

-“Cái gì…” chưởng quầy suýt chút nữa ngã ra sùi bọt mép co giật.Số lượng Xuân Phái mua quá lớn.Cửa hàng này tuy gọi là lớn thật đấy,nhưng bất quá là trong mắt mấy người thôn quê a.Còn so với các cửa hàng khác trên huyện phủ nó chỉ là con muỗi.Số lượng Xuân Phái mua tên chưởng quỹ này phải 2 ngày điên đầu mới tính toán xong.Nên nhớ là thời này phương pháp tính toán rất gian nan,riêng phần viết số đã làm người ta điên đầu,mà giấy thì không có để ghi ra chỉ tính bằng bàn tính rồi khắc vào thẻ trúc.

-“Ông chê chúng tôi nghèo không có tiền sao? Đây là 4 lượng,tổng cộng hết 3 lượng 5 xu.Trả lại tôi 95 xu”

Xuân Phái vứt 4 lượng bạc lên quầy bắt đầu phát tiết quát lớn.Hắn nghĩ tên chưởng quầy này khinh thường bọn họ ăn mặc rách rưới mà kêu to như thế.Những người có đầu óc tầm thường không phải tất cả đều dựa vào điều kiện gia đình và vẻ bề ngoài để đánh giá một con người đó sao.

-“Xin ngài thứ lỗi,tôi thật sự không hề có ý nghĩ khinh thường mọi người.Thật ra là số lượng này quý khách mua rất lớn và ngoài khả năng nhẩm tính của tôi nên tôi mới mạo phạm như vậy”

chưởng quầy thay đổi cách xưng hô đau khổ mà giải thích.

-“Được,vậy ngươi tính đi ta ở đây chờ vậy”

Xuân Phái bắt đầu hòa hoãn.Hắn biết nghề chưởng quỹ này cũng như là Lễ tân khách sạn mà kiếp trước hắn sống vậy.Người ngoài nhìn vào rất nhàn nhã sung sướng mà không hề biết rằng trong quầy tính toán điên cả đầu,mà còn phải ăn nói cẩn thận,nhã nhặn để chiều lòng khách hàng nữa

.Nếu không may mà có tính toán sai thì phải tự bỏ tiền túi ra bù lại,gặp khách hàng khó tính thì bị mắng chửi thậm chí đe dọa đánh cho một trận nữa là

(Bạn không nhất thiết phải đọc đoạn trong ngoặc này đây là trải nghiệm của riêng bản thân mình lúc trước còn làm lễ tân cho một khách sạn 3 sao lớn ở Hà Nội.Khách hàng 70% là người nước ngoài nên giao tiếp hầu như là tiếng Anh,công việc hàng ngày là check in,check out cho khách,thanh toán tiền phòng,hỗ trợ khách hàng:đổi tiền,giờ nhận trả phòng,chỉ đường đi trong thành phố,nơi ăn uống,địa điểm du lịch…,khai báo công an thông tin khách hàng trên phần mềm…Mọi sai lầm đều trả giá bằng tiền mặt).

-“Xin quý khách hãy cầm lại tiền đã,để tôi tính toán cho ngài” chưởng quỹ rất biết điều thận trọng nói.

-“Không biết chưởng quỹ tính toán khoảng bao lâu”

Xuân Phái tò mò hỏi vì hắn nhìn thấy vẻ mặt đang đau khổ vì mờ mịt của chưởng quỹ.Đoạn đường từ trấn về thôn hơn cả 10 dặm đường mà giờ đã gần chiều rồi nên hắn hơi suốt ruột.

-“Việc này…”

Chưởng quỹ sắp khóc rồi.Nếu hắn nói là cần hơn một ngày để tính toán chắc chắn thì khách hàng này sẽ bỏ đi ngay.Hắn không muốn mất một khách hàng lớn thế này,mà nếu để chủ cửa hàng biết hắn “có tiền không lấy” rất có thể sẽ cho hắn nghỉ việc luôn nha.

-“Hay là thế này,Quý khách cứ lấy lần lượt từng loại hạt giống rồi đưa tiền cho chúng tôi lần lượt.Nếu thừa tôi dĩ nhiên trả lại quý khách”

tên chưởng quỹ bất đắc zĩ đưa ra hạ sách mà cũng là thượng sách này.

Lần này thì đến lượt Xuân Phái muốn khóc.Chỉ mấy phép toán rất bình thường mà phải đau đầu như vậy trời.Nhưng không biết làm thế nào để tên này hiểu đây,thôi thì cứ làm như vậy đi.Đếm tiền là sở thích và khả năng của hầu hết mọi người mà,có đứa học rất dốt nhưng đếm tiền thì chưa chắc mấy đứa học giỏi bằng đâu nha.

(Quên mất không nói,1 cân Trung Quốc không bằng 1 kg đâu ạ.Chỉ bằng khoảng 0.5 kg thôi nha)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.