Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 23 : Đi ăn tiệm




Xuân Phái đang cầm một số tiền lớn trong tay,chính hắn cũng đang tự hỏi rằng đây có phải là mơ hay không.

Hắn chỉ nhìn vẻ bề ngoài của hai huynh muội lúc nãy cũng đoán được 2 người là người rất giàu có rồi,nhưng giàu không có nghĩa là hào phóng tiêu tiền như nước.Có người giàu keo kiệt đến mức một cắc cũng sân si nha.Hai người mua đồ của Xuân Phái thực sự là thứ họ cần,cô gái thì cần vật đựng nước tinh tế.Nam thanh niên thì ngưỡng mộ tài hoa trên nét khắc của bức họa và dung mạo của “thánh nữ” nên đối với họ mà nói thì 8 lượng Xuân Phái đang cầm chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Xuân Phái từ sáng đến giờ chưa có ăn gì vì có gì đâu mà ăn,hắn theo bản năng nhớ tới tiệm bánh bao vừa nãy nên làm gì thì làm cũng phải ấm cái bụng trước đã.

-“Thúc Thúc,các thím,mọi người.Chúng ta đi ăn nhé! Cháu mời”

Xuân Phái rất hào sảng như kiếp trước bao thằng bạn hắn đi quán net khi có tiền vậy.

Mọi người theo hắn đến tiệm bánh bao vừa nãy,hắn đã dặn trước mọi người dù đói quá cũng phải ăn từ từ vì theo như hắn nói thì :“ăn nhồm nhoàm vội vã như vậy sẽ bị người ta chửi quê mùa thô lỗ”.Nhưng thực tế hắn không quan tâm đến điều đó lắm mà lo rằng mọi người ăn vội sẽ bị nghẹn rất nguy hiểm.

Mười người ăn mặc rách rưới bước vào quán ăn trong sự ngỡ ngàng của mọi người.Chủ quầy thấy vậy thầm kêu không tốt,nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề hắn vẫn mỉm cười niềm nở tiếp đón.

-“Xin chào các vị khách quý.Không biết quý khách ăn ở đây hay mang về ạ”

hắn nói câu sau là ám chỉ nếu không có nhiều tiền thì tốt nhất là chúng mày mua ít đồ về mà ăn đỡ chật chỗ hắn.

-“Chúng tôi vừa ăn ở đây vừa mang về,xin bố trí cho chúng tôi 2 bàn cạnh nhau nhé”

Xuân Phái đang cầm tiền nên mặc định là người nói chuyện.Còn những người khác lần đầu đi ăn tiệm nên hắn biết là không nên phó thác làm khổ họ.

-“Bàn sẽ được bố trí ngay nhưng không biết quý khách muốn mua gì mang về và bao nhiêu”

Chủ quầy rất ngạc nhiên khi người mở miệng nói chuyện là một thiếu niên nhìn rất sáng sủa,ăn nói dõng dạc rành mạch.Nhưng hắn vẫn xưng Xuân Phái là khách quý rất lịch sự.

-“Tố tỷ,trong thôn bây giờ còn lại bao nhiêu người?” hắn chưa trả lời chủ quầy mà quay đầu hỏi Triệu Tố Tố.

-“Ngoài chúng ta thì còn lại 15 người còn lại ở thôn.Trẻ con có 5 người,còn lại là người lớn” nàng nói.

-“Vậy được,chúng ta cứ ngồi vào bàn trước đã.Có gì tôi sẽ báo lại cho tiểu nhị nhé” Xuân Phái rất chuyên nghiệp.Hắn biết nếu hỏi chưởng quầy đang tính toán và chào khách này các loại đồ ăn thì sẽ làm loạn công việc chính của họ.

Trưởng quầy rất tán thưởng Xuân Phái thông minh và tinh tế,hắn còn đang thắc mắc không biết có phải đứa bé này là công tử nhà ai cải trang ra ngoài đi tìm kiếm sự mới mẻ hay không.

-“Vâng, xin chúc quý khách ngon miệng”.

Xuân Phái và mọi người rất nhanh có được hai bàn cạnh nhau.Mọi người không biết phải làm thế nào cho đến khi hắn kéo ghế cho tất cả mọi người ngồi,sau đó hắn ngồi xuống thì mọi người mới ngồi sau hắn. Sau khi tham khảo kỹ về các loại đồ ăn mà tên tiểu nhị nói gần như khô cả cổ họng,hắn mới gọi món.

-“Đầu tiên là mang về,cho chúng ta :30 cái bánh bao lớn,10 con vịt quay,3 vò rượu ngon,20 cái kẹo mạch nha.

Còn ăn ở đây có:10 cái bánh bao lớn,2 đĩa bò xào mầm đậu,4 vịt quay,10 đĩa mỳ xào sườn chua cay,2 đĩa đậu hủ nóng ”

Xuân Phái tuôn ra một tràng trong sự kinh hoàng của tiểu nhị và mấy bàn bên cạnh,hắn gọi nhiều như vậy nhưng thực tế mà mấy đồ ăn trong quán này chỉ có vài món a.Hắn cũng không lo không đủ tiền hay bị chặt chém.Tiền hắn còn nhớ Triệu Tố Tố nói là 3 lượng bạc đủ một nhà 3 người ăn một năm rồi mà giờ hắn đang cầm 8 lượng nha.Còn bị chặt chém thì những quán thế này hầu như không có nếu như còn muốn tiếp tục kinh doanh.

Nói đùa à,chỉ một người bị chặt chém giá thì tin đồn sẽ lập tức bay xa mười mấy dặm rồi.Ai còn dám đến ăn nữa đâu.Chưa hết,trường hợp xấu nhất là người bị chặt giá đi báo quan thì còn tệ hơn.Không những phải đóng cửa mà còn bị lôi ra phố đánh gậy đến gãy lưng để răn đe nữa.

-“Sao thế? Có vấn đề gì hả?” Xuân Phái nhìn tiểu nhị còn đang chưa tỉnh hẳn.

-“Không có,không có…tôi lập tức đi bảo người làm ngay” tiểu nhị vội tỉnh nói.

-“Chờ chút” hắn gọi tiểu nhị quay lại.

-“Đây là ta cho riêng ngươi” Xuân Phái “boa” cho tiểu nhị 2 văn tiền từ số tiền bán cá sấy.

-“Cảm ơn đại gia” tiểu nhị hưng phấn cảm tạ,đây là tiền công 2 ngày của hắn a.

-“Đừng gọi ta là đại gia,còn nữa cho thêm 10 bát chè xanh nhé.Cảm ơn”

Xuân Phái gọi thêm nước chè xanh là do hắn lo mọi người ăn bánh bao bị nghẹn.

Mấy người trong thôn lần đầu được đi ăn tiệm rất bỡ ngỡ,chỉ là khi Xuân Phái bắt đầu ăn tự nhiên thì mọi người mới bắt đầu dè dặt ăn theo hắn.Mới bắt đầu thì họ cũng dè dặt nhưng khi những thứ ngon lạ miệng mà họ chưa từng biết đến đánh thức vị giác thì họ mới bắt đầu thực sự ăn.

Hai bàn ăn ngon khổng lồ đã được mọi người giải quyết nhanh chóng trong sự kinh ngạc của mấy bàn kế bên.Mọi người đã đói từ sáng nên ăn xong cảm giác rất thoải mái.Bắt chước hắn,mọi người ăn xong cũng nhấm nháp bát trà xanh nóng trông rất thưởng thức.Mấy bàn kế bên thấy thế thì mới thấy mình quê quê,ban đầu họ đánh giá những người này thế nào.Chẳng phải là ăn mày hay sao?

Xuân Phái và mọi người ăn xong liền ra quầy tính tiền.Chưởng quầy sau khi gảy bàn tính một hồi thì tổng là hết 55 xu và 7 văn tiền.Nhưng gã chỉ thu của Xuân Phái có 55 xu,còn 7 văn tiền kia hắn nói khuyến mại vì ăn nhiều.Xuân Phái cũng không chối,ai bảo giờ hắn đang nghèo.

-“Chưởng quầy ngươi có biết gần đây có cửa hàng nào bán hạt giống không?” hắn hỏi sau khi nhận tiền thừa.

-“Quý khách đi theo đường này khoảng 100 trượng,bên trái là cửa hàng nhà họ Ngô chuyên mua bán lương thực và hạt giống”.Chưởng quầy nói.

-“Cảm ơn,hẹn gặp lại” Xuân Phái định rời đi.

-“Chờ chút,không biết quý khách kinh doanh hay mua hạt giống” chưởng quầy không nén được tò mò hỏi.

-“Đương nhiên là mua về trồng rồi,ta là nông dân mà..hahaha” Xuân Phái cười lớn bước đi.

Chưởng quầy tự nhiên thấy trước mắt mình mờ mịt như có sương mù.Nông dân ăn sang quá ha.Mình còn không dám ăn như vậy nữa là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.