Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 22 : Bán chai nước ống tre




Thanh niên vẫn cầm ống tre gật đầu không ngớt trong khi Xuân Phái rất khó chịu với cái nhìn đầy thèm thuồng của hắn.Cuộc sống là như vậy đấy,bạn cảm thấy mùi cơ thể của mình rất bình thường nhưng trong mắt người khác thì bạn giống như con chồn hôi mà bạn không hề hay biết.

-“Ngươi còn chưa trả lời ta đấy,ngươi biết người này sao?” thanh niên sốt ruột hỏi.

-“Ta cũng không biết,đây là đồ sư phụ ta tặng.Có lẽ là con gái người cũng nên”

Xuân Phái chém gió vì lười đi giải thích với hắn.Nếu như hắn nói “đây là thánh nữ Maria ozawoa đấy,ngươi sang Nhật mà tìm” thì sẽ rất dây dưa lắm chuyện.

-“Vậy sư phụ ngươi ở đâu?” thanh niên có vẻ muốn hỏi đến cùng.

-“Người đang đi ngao du khắp thiên hạ không hề có tin tức” Xuân Phái cố nén giận gằn từng câu một nói với hắn.

Thanh niên có vẻ rất thất vọng thở dài,hắn rất muốn bái người “sư phụ ” này làm thầy.Để làm gì à? Tất nhiên học nghệ cũng là một phần,còn phần lớn là vì còn muốn thịt luôn con gái của sư phụ.

-“Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ngươi cho ta ống tre này nhé” thanh niên lại tiếp tục hỏi thì thấy Xuân Phái trừng mắt mới đỏ mặt tía tai.Cô em gái hắn cũng vậy,vừa nãy nói chỉ mượn đồ giờ thì lại không biết xấu hổ đòi luôn a.Mà đồ này lại còn là đồ sư phụ người ta tặng nữa.

Xuân Phái nhìn hai anh em đang đỏ mặt xấu hổ thầm đánh giá.Xem ra hai người này được giáo dục rất tốt a.Biết đỏ mặt xấu hổ thì vẫn có liêm sỉ.

-“Ta giờ đang ở thôn Thác Mây cách đây hơn 10 dặm về phía nam,còn cái ống nước này ngươi muốn cũng được nhưng phải trả tiền” hắn giả vờ thở dài trên khóe mắt có một tia giảo hoạt mà không ai thấy.

-“Bao nhiêu?” hai anh em họ cùng nói rồi đều quay lại nhìn nhau.

-“Hazz..Đây là kỷ vật sư phụ lão nhân gia lưu lại cho ta.Ta thấy huynh muội ngươi cùng là người có học thức,đúng lúc ta đang cần tiền nên lấy rẻ 10 lượng” Xuân Phái bắt đầu hét giá.

-“Cái gì? Ngươi đi ăn cướp sao?”

hai anh em nọ không ai hẹn ai đều đồng thanh hét lớn.Cả mấy người xung quanh cũng trợn mắt há mồm.10 lượng bạc đối với 2 người họ rất bình thường nhưng bọn họ cũng biết số tiền này nông dân phải tích góp 2 năm chưa chắc có được nữa là.

-“Hai người các ngươi hét lên làm gì vậy.Các ngươi không biết nguyên tắc thuận mua vừa bán sao? Ta đâu có cướp gì của các ngươi cũng không có ép các ngươi phải mua.Hai ngươi không mua thì thôi đâu cần phải tỏ thái độ như vậy.Các ngươi không biết đây là kỷ vật sư phụ ta không hề muốn bán hay sao…ôi sư phụ nếu lúc người quay lại hỏi đồ người tặng ta đâu thì…”

hắn nói trầm giọng ảo não trông rất thống khổ.

-“5 lượng,thế nào?”

cô gái xinh đẹp nói.Phụ nữ dù ở đâu vẫn có tố chất mua hàng a.

-“Cái này…”

Xuân Phái đang ấp úng tính toán thì Triệu Tố Tố bên cạnh hắn tinh tế giật giật góc áo phía sau hắn mà hai anh em nọ không nhìn thấy.

-“Được! 5 lượng thì 5 lượng.Nhưng cái ống nước này là ai trong hai ngươi mua?”

Xuân Phái hỏi câu sau rất tính toán.Hắn biết hai người đều muốn cái ống đó.

-“Là ta hỏi ngươi trước mà” thanh niên giật luôn cái ống trong tay hắn rồi nhét luôn 5 lượng vào tay hắn,thao tác rất nhanh nhẹn như thể lo hắn đổi ý vậy.

Cô gái thanh tú sững sờ nhìn tên anh trai vô lại khẽ chau mày.

-“Đại ca,là muội trả giá mà,huynh lại đi giành của muội”

-“Uầy ,muội nói thế nào vậy.Vật này là huynh đã hỏi trước hắn mà,ta trước giờ làm việc gì cũng đều không thẹn với trời đất chả lẽ còn đi cướp đồ muội muội mình sao?”

Thanh niên vô sỉ nói làm nàng nghẹn lời.Nàng là người đuối lý nên không thể nói gì khác nữa.

Việc diễn ra đúng như những gì Xuân Phái nghĩ nên hắn không chờ được nữa mà bắt đầu lên tiếng.

-“È…hèm.Thật ra ta vẫn đang còn một cái nữa”

-“Ở đâu?” cô gái thanh tú hỏi

-“Ở đây,nhưng bất quá không có khắc hình a” hắn nói trong lòng thầm ân hận không thôi,biết thế hắn khắc luôn hình Miku Ohashi lên cái ống này thì tốt rồi.Cái ống này Xuân Phái lấy từ tiểu loli Lệ Dĩnh khi 2 anh em nọ đang cãi nhau.

-“3 lượng,thế nào” cô gái lại trả giá.

-“Thành giao”

Xuân Phái đưa ống tre rồi nhận tiền luôn.Lúc nhận tiền hắn còn khẽ vuốt bàn tay nhỏ thon dài của cô gái.Nàng vội rụt tay lại chau mày nhìn hắn nhưng không nói gì cả.Mấy cái bóng ngựa rất nhanh khuất khỏi tầm mắt của hắn.Ài..đi rồi sao! Hắn còn tiếc không được vuốt ve tay nàng thêm chút nữa,vô thức đưa bàn tay lên mũi ngửi thì thấy một mùi hương thoang thoảng vẫn còn đọng trên tay.

Triệu Tố Tố cùng mấy người trong thôn lúc này vẫn đang kinh hoàng,họ dụi mắt xem có phải là một giấc mơ hay không.Trời ạ! 2 ống tre hắn bán 8 lượng bạc ai mà tin cho nổi,nếu vậy thì rừng tre gần thôn bán tất cả đi là bao nhiêu đây.Mọi người đều nhìn hắn như thiếu nữ khỏa thân vậy.Nóng bỏng và tỏa hào quang như một vị thánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.