Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 20 : Nhà quê lên phố




Sáng sớm mùa thu,sương mù phủ đầy bãi cỏ.Bên trong căn lều cỏ,Triệu Tố Tố đã đánh thức Trần Xuân Phái dậy để sang thôn lên tiểu trấn bán cá sấy.

Nàng sở zĩ cũng là bắt buộc,vì nếu để hắn ngủ thì cũng phải nửa buổi sáng mới dậy a.Lúc đó thì không kịp thời gian để bán nữa vì đường lên trấn hơn 10 dặm a(1 mile=1.6 km=>10 dặm=16 km :v).

Xuân Phái thức dậy theo thói quen bản năng lại định vào nhà vệ sinh tìm bàn chải đánh răng.Hôm nay đã là ngày thứ 9 hắn ở thế giới này,bất quá thói quen vào buổi sáng hơn gần hai mấy năm từ kiếp trước hình thành thật sự là khó khăn để quên.Hắn thở dài thườn thượt đi ra suối súc miệng rửa mặt,còn nước đun sôi hắn tiếc không dám đụng đến.Chỉ dùng để uống thôi a.

Xuân Phái cùng tiểu loli Lệ Dĩnh mỗi người cầm một chai nước ống tre,cùng Triệu Tố Tố men theo còn đường mòn nhỏ đi sang bên thôn để lên trấn.Khi hắn sang thôn,đã thấy mọi người chuẩn bị gần xong.Những miếng cá sấy khô đã được cho vào túi vải to,những túi còn lại là quần áo và sản phẩm khâu vá do mấy người phụ nữ nhận gia công từ trên trấn.Ở thời này xe ngựa thì cũng có,nhưng nó là một thứ gì đó quá xa xỉ đối với những người dân trong thôn nhỏ này.

Nên họ chỉ còn cách cho vào túi vải mang đi thôi.Có thể nói chiếc xe ngựa thời xưa này giống một chiếc xe hơi sang trọng như BMW hay Mec bây giờ vậy,những người làm công ăn lương bình thường rất khó mua nổi.Trong trường hợp này cũng thế,đổi lại thì xe ngựa là chiếc xe hơi sang trọng,còn người trong thôn này thậm chí không thể so sánh với những người làm công ăn lương bây giờ.Họ bữa đói bữa no còn không đủ để ăn nữa là.

Men theo con đường mòn nhỏ nhiều cỏ dại phủ đầy sương sớm,Xuân Phái cùng mấy người trong thôn đã đi được hơn nửa đoạn đường.Họ dừng lại nghỉ chân ở một con suối nhỏ ven đường nghỉ ngơi uống nước.Xuân Phái cũng dừng lại nghỉ ngơi mở nắp ống tre rồi uống nước,những người còn lại thì trực tiếp uống luôn nước suối.Xuân Phái định ngăn cản nhưng rồi cũng dừng lại thở dài,hắn không biết phải nói thế nào nữa chỉ biết lắc đầu cười khổ.Hắn dặn dò kỹ tiểu loli không được uống nước suối mà chỉ được uống nước trong ống tre mang theo.

Đoàn người trong thôn lên trấn có 10 người:trong đó 3 người lần lượt là Xuân Phái,Triệu Tố Tố,tiểu loli Lệ Dĩnh,2 bố con đứa bé suýt bị chết đuối là Châu Tuân và bố nó Châu Mộc,còn lại là 5 phụ nữ trong thôn.Châu Mộc cùng 4 người phụ nữ thì đeo túi cá sấy,Triệu Tố Tố thì cùng một người khác mang theo quần áo đã may vá.Còn 3 đứa trẻ nhỏ zĩ nhiên là không phải mang gì rồi.Lũ trẻ trong thôn lẽ zĩ nhiên là chúng cũng muốn đi,nhưng không được người lớn cho phép nên không dám ho he gì cả.

Mấy người đàn ông còn lại ở thôn thì mang cung nỏ vào rừng đi săn.Nguyên nhân để chọn những người này rất đơn giản,3 người nhà Xuân Phái thì mặc định rồi,còn Châu Mộc là con trai Hạ Đình mà Châu Tuân lại mới từ cõi chết trở về nên rất được mọi người cưng chiều.5 người phụ nữ cùng đi thì 2 người thường xuyên phải đi lên trấn trao đổi hàng hóa vải vóc,3 người còn lại thì đi theo để vận chuyển số cá sấy nên mọi người không ai có ý kiến gì cả.

Mấy người uống nước,rửa mặt rồi nghỉ ngơi khoảng 5 phút rồi lại tiếp tục đi.Tiểu loli đi được một đoạn thì dừng lại mặt nhăn nhó không thể đi nổi nữa.Mọi người dừng lại cởi giày vải kiểm tra thì thấy bàn chân nó đã phồng rộp lên vì đi đoạn đường dài.Hazz…xem lần sau ngươi còn dám đòi theo ta lên trấn chơi nữa không.Hắn thầm nghĩ và nhìn đôi bàn chân nhỏ bé đang sưng đỏ lên..Ài..xem ra phải có một người cõng của nợ này mới được.Xuân Phái nhìn lại mấy người lớn xem có ai có thể cõng tiểu loli không thì phát hiện ai cũng đang đeo một túi nặng,Hắn bắt đầu khóc không ra nước mắt,ngoài hắn ra thì còn ai nữa chứ.

Xuân Phái bất đắc zĩ phải cõng nó lên trấn.Tiểu loli được hắn cõng tựa đầu vào vai hắn mỉm cười không ngớt đâu biết người cõng nó khổ sở tới mức nào đâu. Thân thể đứa nhỏ Chu Tiểu Khánh này mới có 14 tuổi a,nhìn thấy hắn cao to hơn so với lũ trẻ trong thôn này không có nghĩa là hắn khỏe hơn.Tiểu loli mới 12 tuổi tuy gầy gò nên không nặng lắm nhưng cõng nó một đoạn đường xa cũng rất thống khổ.

-“Đã đến trấn Bát Tràng rồi” Triệu Tố Tố nói dường như cho hắn biết.

Xuân Phái nhìn thấy cổng thành trước mặt có 2 lính canh quần áo luộm thuộm đang ngủ gật trước cổng thành,lúc này hắn cũng thở dài một hơi kêu tiểu loli xuống đi bộ.

-“Xin chào hai vị quan gia,chúng tôi vào thành giao quần áo” Triệu Tố Tố nói

-“Ờ ờ…cho qua”

Một người lính gác tuy buồn ngủ nhưng cũng đứng dậy theo lệ uể oải nói,còn người còn lại thì chỉ mở mắt ra thấy người quen ngày nào cũng qua đây nên y cũng không buồn đứng dậy mà nhắm mắt dựa vào cây giáo ngủ tiếp.

Ngoại trừ Xuân Phái,Triệu Tố Tố và một người phụ nữ hàng ngày lên trấn này giao hàng.Những người còn lại bao gồm 2 đứa trẻ và 5 người lớn đều há hốc mồm kinh ngạc,hết nhìn ngược lại nhìn xuôi đúng kiểu nhà quê lần đầu lên thành phố vậy.Xuân Phái không biết nói gì luôn,hắn đang mệt vì thả được cục nợ trên lưng xuống vừa nãy nên không còn tâm trạng để ý.

Đường trong trấn được lát đá xanh rộng rãi,bên đường xe ngựa và người đi lại tấp nập.Cửa hàng hai bên đường bán đủ các loại đồ từ đồ ăn,vải vóc…đến các mặt hàng khác.Hazz…mình đang được xem bảo tàng cổ đại miễn phí đây mà...hắn thầm than.Xuân Phái cũng nhìn qua nhìn lại tất cả các cửa hàng đến khi ánh mắt dừng lại ở tiệm bánh bao đang bày nghi ngút khói.

Hắn mới tự giễu rằng không biết bên trong nhân trứng cút mộc nhĩ hay đậu xanh nhỉ,lẽ dĩ nhiên không phải rồi.Bánh bao trước mặt hắn không hề có nhân gì cả,nhưng đối với hắn bây giờ không có một xu trong người vẫn là thứ xa vời.Xã hội hắn đang sống có câu cửa miệng rất tục tĩu là “tiền ít còn đòi hít *** thơm”.

Xuân Phái đây thậm chí không có một đồng để đòi mà.( trong *** là từ “hoa” nhé mọi người :v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.