Khi Trần Xuân Phái tỉnh dậy thì đã gần trưa,hắn kiểm tra lại toàn bộ ký ức của linh hồn cũ thì phát hiện ra toàn bộ phần ký ức chủ nhân cũ không bị mất đi,chỉ là tựa hồ như thằng bé này ngủ say không thể dậy nổi mà linh hồn hắn vô tình cũng ký sinh vào thân thể này.
Nguyên lai đứa bé này tên là Chu Tiểu Khánh con trai duy nhất của Chu Minh Nghĩa thuộc gia tộc họ chu nghề rèn gia truyền trong trấn Bát Cổ.Chu Minh Nghĩa này là một thợ lành nghề trong gia tộc vô tình phát hiện ra bí mật rèn thép có độ cứng siêu cao,không ghỉ nhưng không may mắn chưa được bao lâu bệnh lạ rồi chết để lại vợ là Trương Quế Chi và con trai duy nhất Chu Tiểu Khánh,
lúc lâm chung y căn dặn vợ con nên giữ thật kín công thức,quy trình để sau này con trai lớn lên có thể gây dựng cơ nghiệp làm rạng danh dòng họ,vợ con sau này sẽ bớt khó khăn…nhưng quan trọng hơn nếu lộ ra thì sợ rằng cả tính mạng của gia đình hai người vợ góa con côi cũng khó giữ.
Nhưng điều càng sợ thì nó càng dễ xảy ra,bí mật về luyện thép của Chu Minh Nghĩa bị lộ không bao lâu khi y chết,nguyên nhân là bởi vì năm trước y có đồng ý rèn cho người bạn thân một thanh kiếm tốt,vì muốn trả ơn bạn nên y đã mày mò nhiều tháng và rèn ra một thanh bảo kiếm chém sắt như đậu hũ và đồng thời có được phương pháp luyện kim bất hủ.Y dặn vợ giao tận tay bảo kiếm này cho người bạn đó.
Tên này tính cách quái dị,khi quay lại nghe tin bạn mất lúc đầu thì rưng rưng khóc nhưng đến khi nhìn thấy bảo kiếm thì haha cười,hắn đem kiếm ra khu xưởng rèn ngoài sân của gia đình Chu Minh Nghĩa,dùng kiếm chém thử mấy nông cụ mới rèn thì thấy dễ dàng như cắt rau.Quá phấn khích,hắn bổ luôn kiếm vào cái đe rèn thì cái đe này cũng đứt đôi luôn.Hắn quăng luôn một câu”ta sẽ trở lại” rồi nghênh ngang rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.Ngay hôm đó,một cuộc họp gia tộc được tổ chức khẩn cấp nhằm uy hiếp mẹ con Chu Tiểu Khánh giao bí mật luyện kim nhưng với sự gan dạ lỳ lợm Trương Quế Chi chối tới chối lui nói không hề có bí mật gì đó.
Cuộc họp đó kết thúc với mấy cái mặt đỏ như gấc vì tức giận,mấy tên gian ác trong gia tộc đã nổi dã tâm cướp đoạt nhưng hiện tại ban ngày ban mặt trước mắt là mấy trăm người và hơn hai trăm hộ trong trấn bọn hắn vẫn chưa thể làm gì.Khuya hôm đó,Trương thị gói ghém mấy bộ quần áo cùng một ít bạc vụn dắt con trai trốn đi trong đêm khuya.
-“Mẹ à,sao chúng ta phải bỏ trốn? chúng ta đâu có phạm tội gì chứ?”, đứa bé trai ủy khuất giọng ngây thơ nói
-“Con à!,hiện tại con còn nhỏ chưa hiểu chuyện,nhưng con trai ngoan của mẹ con hứa với mẹ là cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được quay về trấn Bát Cổ nghe chưa..”,nói đến đây hai mắt Trương Quế Chi đã bắt đầu ươn ướt.
-“còn nữa,đây là vật cực kỳ quan trọng cả đời của phụ thân con,con giữ thật kín không được cho ai biết.sau này khi con trưởng thành rồi hãy mở ra”.
Nói đến đây,Trương thị gạt nước mắt rồi nhét ống giấy dầu vào ngực, lấy dây buộc chắc ống giấy quanh ngực Chu Tiểu Khánh,Trương thị ôm con nước mắt rời đầy trên má.Không bao lâu sau thì nghe tiếng huyên náo cùng ánh sáng đèn đuốc khắp nơi,hai mẹ con chạy mãi thì đến đỉnh một thác nước cao khoảng vài chục mét.
Đến đây thì đã cùng đường không thể chạy tiếp,đồng thời ánh sáng của mấy cây đuốc cũng dần rõ hơn.Trương thị hoảng loạn nhìn xung quanh liền thấy bụi cỏ lớn mọc sát mép vực,trương thị cắn chặt môi nhỏ máu hai tay nắm chặt trong đầu dường như đưa ra quyết định gì đó dứt khoát.
-“con à,nằm sấp vào trong bụi cỏ dù bất cứ chuyện gì cũng k được đi ra,k được kêu gì nhớ chưa” trương thị nói.
-“ vâng ạ”
-“con hứa với mẹ nhé,lát nữa mẹ quay lại đón con” trương thì nói xong xé vải cẩn thận nhét vào mồm đứa bé.
“nhanh sang kia nằm xuống” rồi nhét luôn 2 miếng giẻ nhỏ vào hai tai đứa bé.
Trương thị lấy hết sức bình sinh ôm cục đá to ném xuống nước.
Chủm!!
rồi hét lớn” mẹ con ta có chết cũng không cho các chiếm tiện nghi”
nói rồi trước mắt mọi người vừa mới đuổi đến nhảy luôn xuống thác nước.Mấy người đuổi đến thấy hai mẹ con trương thị vẫn lạc cũng đành bó tay,đêm thì tối mà chỉ có mỗi đèn đuốc,thác nước thì sâu hun hút không thấy đáy.
Dù long tham vô đáy nhưng bọn họ vẫn chưa đủ ngu ngốc để nhảy xuống đuổi theo.Nói đùa a?,không có mạng sống thì có bảo tàng cũng ích gì chứ…
Chu Tiểu Khánh đợi thật lâu không thấy mẹ nó quay lại mới bò ra khỏi bụi cỏ,nó gỡ hết giẻ mẹ nó nhét vào mồm và tai nó,nó tìm xung quanh không thấy mẹ định lên tảng đá to cạnh đó ngồi chờ thì không may trượt chân ngã luôn xuống thác..khi tỉnh dậy thì Trần Xuân Phái đã trọng sinh vào cơ thể này rồi.
Hazzz..thật là bi ai!, Trần Xuân Phái cảm thán không biết là vì đứa bé Chu Tiểu Khánh này hay bản thân mình nữa? bụng hắn ngửi thấy mùi gì đó thơm phức bay vào từ phía ngoài lều bụng đã bắt đầu sôi lên ùng ục…