Xuân Phái cùng bà lão nói chuyện rất lâu.Một người thì đã quá dày dạn kinh nghiệm cuộc sống như Hạ Đình vẫn phải toát mồ hôi hột với những vấn đề mà Xuân Phái hỏi,đơn giản chỉ là Xuân Phái đã là một người trưởng thành trong nền khoa học tiên tiến thế kỷ 21.Những người còn lại trên bàn ngồi im thin thít nghe bà lão nói chuyện với “đệ tử của cao nhân” Xuân Phái vì họ cũng chẳng biết nói gì.
-“Bà à,ở trên trấn bán những loại hạt giống,vật nuôi gì a?” hắn thận trọng hỏi.
-“Họ bán giống lúa mỳ,cao lương..còn vật nuôi thì có gà,bò,cừu,dê…nhưng bất quá chúng ta thậm chí còn chưa được sờ đến nữa là” bà già lại thở dài.
-“Bà đừng thở dài nữa,bây giờ chúng ta không mua nổi không có nghĩa là sau này chúng ta không mua nổi.Cháu theo cao nhân học đạo từ bé,tuy không học hết đạo hạnh của người nhưng cũng đủ để chiếu cố mọi người.Nên sau này trở đi hi vọng mọi người đều tin lời cháu!”
Xuân Phái lại bốc phét trắng trợn,nhưng giọng nói lại đầy tự tin vì hắn nhìn thấy cuộc sống khó khăn của mấy con người lương thiện trước mắt cần giải quyết.
-“Tất cả mọi người hãy quỳ xuống trước mặt cao nhân,thôn nhỏ này thật là may mắn vì được quý nhân giúp đỡ.Mọi người từ giờ trở đi đều nghe lời cao nhân.Ai dám không tuân theo thì không cần ở cái thôn này nữa”
Bà lão nói với giọng cứng rắn kiên quyết.
Việc cứu một đứa nhỏ trở về từ cõi chết vừa lúc nãy đây và cách nói chuyện,cư xử khéo léo của Xuân Phái.Bà lão thầm kính phục hắn không thôi.Bà lão tự nhủ với một người tầm tuổi như bà thì cũng khó khăn khi nói chuyện với hắn nữa là.Đứa nhỏ này không phải là đệ tử của cao nhân thì là ai đây.
Trên hết các cao nhân rất hiếm gặp,mà nếu gặp thì rất cao ngạo mà bắt mọi người quỳ xuống dập đầu rồi nghênh ngang thái độ yêu cầu tiền tài,vật chất.Đứa nhỏ này thì không như thế,nó cứu giúp người khác mà không đòi hỏi gì cả mà đối với mọi người rất lễ phép.Lại thêm kinh nghiệm quan sát cuộc sống hơn 60 năm của mình,bà đã không còn gì để nghi nghờ gì nữa.
-“Xin tất cả mọi người hãy đứng dậy.Cháu không phải cao nhân gì cả mà chỉ là đệ tử của người thôi.Mọi người xin nghe cháu nói.Cuộc sống của chúng ta sau này sẽ thay đổi” hắn nói với giọng trầm ổn đầy thuyết phục.
Bà lão hài lòng mỉm cười hiền hậu nhìn hắn như đã đoán trước mọi việc như vậy liền kêu tất cả mọi người ngồi lại vị trí cũ.Lúc này Xuân Phái lại hỏi bà lão Hạ Đình.
-“Bà à,cho cháu hỏi thẳng là chúng ta còn đủ đồ ăn cho mấy ngày nữa ạ”
-“Chúng ta chỉ đủ cho hôm nay thôi…bất quá ngày mai chúng ta sẽ đi săn”
bà lão giọng ngập ngừng nói mà không hề kể rằng với bữa chiêu đãi hắn này họ đã phải để ra hai ngày kiếm sống,còn có sáng nay vì việc đứa cháu Châu Tuân của bà suýt chết đuối nữa nên mọi người đều hoãn tất cả công việc.Nhưng bà sẽ không bao giờ nói những chuyện này ra.
Xuân Phái nhìn bàn “tiệc” nhỏ trước mắt đã đoán ra nhiều điều,hắn cầm miếng cá sấy khô mà hắn làm trên đĩa rồi đứng dậy giơ miếng cá lên trước mặt mọi người.
-“Mọi người ăn miếng cá khô này cảm giác như thế nào? Có ngon không?”
hắn hỏi mọi người
-“Cá này tuy không tươi nhưng để được rất lâu mà không giảm đi hương vị,lúc ăn chỉ cần hơ nóng qua là có thể ăn được rồi.Rất ngon! Theo như Tố Tố nói cho ta biết thì cách chế biến cá này là của cháu phải không?”
bà lão nói giọng tán thưởng,còn mọi người đều kính phục nhìn hắn.Tiểu loli Lệ Dĩnh bên dưới thì nhìn hắn cười tít.
-“Vâng! Đây là do sư phụ cao nhân của cháu dạy bảo ạ.Cách bắt cá cháu cũng có ở đây nên cháu hi vọng chiều nay chúng ta sẽ có cá ăn” Xuân Phái tiếp tục “mị dân” mỉm cười nói.
-“Tốt quá rồi,tốt quá rồi…mọi người đều nghe lời cao nhân nghe chưa ” bà lão lại quát.
-“Tố tỷ à!,xin tỷ lại đây một chút được không?” (support đến rồi).
Xuân Phái kêu Triệu Tố Tố đến rồi nhờ nàng chỉ mọi người cách làm vó cũng như cách bắt cá.Hắn cũng ở bên cạnh hỗ trợ nàng khi nàng không thể diễn tả được.
Rất nhanh dụng cụ đã được đưa tới bao gồm:sợi đay dài,tre đã chặt và vót sẵn,cần vó làm từ tre,các chạc gỗ chữ Y.Hắn kêu mấy người đàn ông mang đồ ra suối,phụ nữ thì đan lưới bằng sợi đay,trẻ con thì tìm chỗ ẩm ướt đào giun.Ai cũng có công việc của mình.Xuân Phái ra suối cùng mọi người đóng thành 3 cặp chạc gỗ chữ Y,mỗi cặp cách nhau 10m gần bờ suối.Mấy người đóng xong cọc gỗ thì 3 tấm lưới hình vuông 2m cũng đã đan xong và đưa đến,lũ trẻ thì đã đào được rất nhiều giun.
Xuân Phái buộc vó rất chậm để mọi người học theo rồi buộc cần vó,buộc thanh ngang vào cần vó,rồi đặt lên 2 chạc chữ Y.Sau khi kiểm tra cẩn thận vó hoạt động bình thường hắn mới lấy một bọc giun lũ trẻ mang đến để lên hòn đá và lấy hòn đá khác rồi giã nhỏ số giun.Như lần trước,hắn để đống giun giữa vó rồi lấy bọc giun chao qua chao lại dưới suối.Rất nhanh lũ cá đã kéo tới ăn mồi trong vó,hắn kêu mọi người nhấc vó lên.
Chiếc vó đầy ắp cá vũng vẫy trong tiếng hoan hô kinh hỉ của tất cả mọi người.