Mặt trời ban mai chiếu sáng từng giọt sương long lanh trên ngọn cỏ non giống như muôn vàn tinh tú giữa không trung.Bên trong lều cỏ,Xuân Phái vẫn đang ngủ say.
Triệu Tố Tố đã dậy từ lúc nào rồi nhưng vẫn còn chưa đi vào trong thôn làm việc do nàng đã hứa đưa Xuân Phái đi ra mắt mọi người trong thôn sáng nay.Thôn nhỏ này chỉ có khoảng chục hộ sinh sống chủ yếu bằng nghề săn bắn,đàn ông thì lên rừng đi săn,phụ nữ thì ở nhà dệt vải,khâu vá để bán cho một trấn nhỏ cách thôn này khoảng 10 dặm.
Triệu Tố Tố nhìn Xuân Phái ngủ say không nỡ đánh thức hắn nhưng đến thôn làm việc muộn là điều nàng không mong muốn lắm nên bất đắc zĩ gọi hắn dậy.Xuân Phái mơ màng mở mắt thì thấy khuôn mặt thanh tú của Triệu Tố Tố đang mỉm cười,tay nàng khẽ lay nhẹ người hắn.
-“Dậy thôi” nàng nhẹ nhàng nói
Xuân Phái vén chăn rón rén thức dậy,hắn kiểm tra thật kỹ dưới đũng quần xem “tiểu đệ đệ” của hắn có chào cờ không nhưng không có.Hắn quên mất thiếu niên này còn chưa dậy thì à.
-“Ca ca dậy đi,chúng ta vào thôn chơi nào” tiểu loli hào hứng nói.
:( ..chơi gì mà chơi chứ!,ta đâu phải trẻ con đâu.
Xuân Phái thầm kêu nhưng cũng dậy gấp chăn rồi đi ra suối rửa mặt súc miệng.Dắt tay tiểu loli đi cùng Triệu Tố Tố men theo con đường nhỏ đầy cỏ may trước mắt,Xuân Phái tò mò nhìn cảnh thiên nhiên trước mắt cảm giác như trong tranh vẽ vậy.Hắn hít một hơi thật sâu để thẩm thấu không khí mát lạnh trong lành vào buổi sáng nơi rừng núi.Hay zà…không bù cho hắn lúc trước còn sống ở thủ đô,cứ ra đường lại phải đeo khẩu trang a.
Ba người đi được khoảng mấy trăm mét thì gặp một cái cổng tre,Xuân Phái nhìn về phía trước thì thấy một khoảng sân rộng rãi.Phía trước sân treo một chiếc chiêng,xung quanh sân ba mặt là những ngôi nhà tranh vách đất.Trên vách đất treo rất nhiều da thú,sừng động vật và hoa quả khô.Xuân Phái để ý thì thấy có 2 bộ da sói và mấy bộ da cáo vẫn chưa khô hết nên hắn đoán là mấy con này mới săn được không bao lâu,còn sừng nai,hoẵng thì rất nhiều.Lúc này,ba người bước vào thì gặp một bà lão khoảng 60 tuổi và đám trẻ khoảng 6,7 đứa đang đuổi nhau trên bãi cỏ trước sân.
-“Chào bác Hạ,đây là đứa cháu họ mà tôi đã nói với bác” Triệu Tố Tố vừa nói vừa dắt tay Xuân Phái đến trước.
-“Chào bà,bà mạnh khỏe a” Xuân Phái đã nhanh mồm chào bà lão trước,hắn trước giờ vẫn là người rất nhanh mồm nhanh miệng mà.
-“Tốt,tốt…(hảo hảo đó :v).Cháu ngoan” bà lão nhìn đứa bé tuấn tú nhanh nhẹn trước mặt thầm khen ngợi hắn lễ phép.
Mấy hộ quanh đây rất ít tiếp xúc với bên ngoài nên trẻ con ăn nói không được tốt lắm,không phải chúng không thông minh cũng không phải chúng không lễ phép.Mà là ngoài mấy người trong thôn rất thân thuộc với chúng nên chúng nói chuyện rất thoải mái,chúng hiếm khi tiếp xúc với người khác.
Nguyên lai bà lão này đã 63 tuổi tên là Hạ Đình là người nhiều tuổi nhất trong thôn này,nên được mọi người rất kính trọng.Việc may,thêu quần áo bán cho tiểu trấn cũng do một tay bà nghĩ đến và quản lí nhằm kiếm thêm thu nhập cho mấy hộ săn bắn này chứ phụ nữ không đi săn được nha,chẳng lẽ ngồi nhà đợi ăn.Nếu so về sức khỏe thì không phải nói,còn nếu so sánh về kinh nghiệm cuộc sống và sự tài trí thì mấy thanh niên săn bắn trong thôn có thể nói đúng là cháu của bà rồi.
Triệu Tố Tố và bà lão đi vào trong nhà đất chuẩn bị làm việc may vá thêu thùa cùng mấy người khác.Còn Xuân Phái thì được đặc ân chơi cùng lũ trẻ nhỏ.Hắn tất nhiên là không chơi cùng bọn nhóc,mà tìm một chỗ cỏ có bóng râm mát nằm dài thườn thượt,mồm thì ngậm một bông cỏ trông có vẻ rất hưởng thụ.
“Bắt lấy nó,đừng để nó bay”
”Nó là chim non không bay được đâu,đuổi theo”…
Những âm thanh đó cứ nhỏ dần theo thời gian.
Xuân Phái vừa chợp mắt được một lúc thì nghe thấy tiếng hô hoán,hắn tỉnh dậy thì mọi người trong thôn hầu như tập trung hết ở bãi sân xen cả đất lẫn cỏ, còn có tiếng phụ nữ cùng trẻ con đang khóc rất thê lương.Xuân Phái lại gần thì thấy mọi người vây xung quanh một bé trai tầm 11 tuổi đang nằm giữa sân,Phụ nữ,trẻ con cùng thi nhau khóc như mưa,đàn ông thì lắc đầu nhìn nhau không biết phải làm sao,bà lão Hạ Đình chỉ biết thở dài,khuôn mặt già nua lại có vẻ có thêm vài nếp nhăn nữa.
Xuân Phái nhìn quần áo thằng bé ướt sũng nước,xem như chắc chắn là bị chết đuối rồi.Mà thời gian hắn chợp mắt có một lúc nên khẳng định là đứa bé này bị đuối nước vừa mới một lúc thôi.Khả năng còn cứu được,tia ý nghĩ đó xẹt qua đầu hắn khoảng 2 giây.Hắn hành động ngay,hắn dùng hết sức lách vào giữa đám đông đang đau buồn.
-“Mọi người bình tĩnh,tôi sẽ cứu thằng bé” hắn nói nhanh.
Tiếng khóc của đám phụ nữ,trẻ em rất lớn nên không ai nghe được hắn nói gì.
“Câm mồm,tất cả mọi người câm mồm ngay” Xuân Phái hét lớn làm mọi người giật mình đều quanh lại nhìn hắn,hai mắt hắn đỏ ngầu vì phát tiết cơn giận quá mức.