Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 13 : Tĩnh dạ tứ (cảm xúc đêm thanh tĩnh)




Mặt trăng tròn vừa nhô lên khỏi ngọn núi,đom đóm lập lèo tỏa sáng giữa bãi cỏ.Tiếng suối róc rách chảy giữa đêm khuya,căn lều nhỏ dường như đang yên giấc còn một thiếu niên 14 tuổi đang nằm trong đó thì không.

Đã 2 ngày trôi qua từ khi hắn đến đây,Xuân Phái vẫn hoài niệm về người thân bạn bè từ thế giới trước.Không biết khi hắn mất người thân có khóc nhiều không .

”Cầu mong cho mọi người đừng buồn quá.Bố mẹ và em nữa!,con vẫn đang sống ở đây rất tốt.Bích Phương em,không biết giờ này em có đang nghĩ về anh như anh bây giờ không?,hãy tìm một người tốt hơn anh nhé.Anh không thể cùng em đi tiếp đoạn đường đời còn lại nữa rồi.””.

Mắt Xuân Phái không tự chủ được bắt đầu ươn ướt.Nhìn ánh trăng hắt qua cửa sổ in trên thành giường,hắn chợt nhớ một bài thơ của Lý Bạch mà hắn đã học từ hồi cấp 2.Bài thơ tên là Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch hình như là thời Đường:

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thị sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

-Dịch thơ: Ánh trăng sáng đầu giường

Ngỡ mặt đất phủ sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương.

Lý Bạch này lúc trước đúng là cùng cảnh ngộ với Xuân Phái bây giờ,nhưng Xuân Phái không chỉ nhớ quê hương mà đặc biệt còn rất nhớ người thân.Khác nhau ở chỗ là hắn đã không còn trở về với quê hương được nữa.

Xuân Phái tuy học kỹ thuật nhưng cũng rất có tâm hồn thi sĩ,những bài thơ hay của các nhà thơ nổi tiếng như Puskin,Tagor,..Nguyễn Du hắn nhớ gần hết.

Hắn đặc biệt yêu thơ Nguyễn Du với tác phẩm truyện Kiều,một phần nhỏ là vì ông ở nước Việt Nam hắn còn phần lớn là tài năng xuất chúng của ông về miêu tả,ẩn dụ,so sánh…qua thể thơ lục bát đầy ý vị mà vẫn đảm bảo đủ vần điệu của thơ.Kim Vân Kiều truyện bên tàu chỉ là một truyện ngắn bình thường là thế nhưng chỉ với những vần thơ của Nguyễn Du ta như thấy được các nhân vật như đang hiện ra trước mặt:

Thúy Kiều xinh đẹp tài sắc đến mức nào mà

”Hoa ghen thua thắm,Liễu hờn kém xanh.

Một hai nghiêng nước nghiêng thành

Sắc đành đòi một tài đành họa hai ”

Rồi như báo trước số phận của Kiều nên ông miêu tả xinh đẹp đến mức hoa phải ghen,liễu phải hờn.Hay như câu khác trong bài “chữ tài liền với chữ tai một vần”.Còn thanh niên ngôn lù Từ Hải “vai năm thước rộng thân mười thước cao” thì thế nào,không phải vì hồng nhan họa thủy mà phơi thây trên lưng ngựa đó sao.Lại còn thanh niên “hoy” Kim Trọng nữa,tuy hắn còn yêu Kiều nhưng vẫn không bỏ qua được định kiến xã hội để đến với người mình yêu đã trải qua phong trần sương gió...Xuân Phái nếu là tên Kim Trọng này hắn đã hốt cả hai chị em Kiều rồi chứ đâu có xấu hổ mà lấy mỗi cô em Thúy Vân.

Hôm nay vẫn như mọi khi Xuân phái nằm bên trong giường cạnh cửa sổ,ở giữa vẫn là tiểu loli Lệ Dĩnh đang ngủ còn ôm lấy cánh tay hắn,còn bên ngoài là mẹ nàng.Xuân Phái không phải là không muốn làm một cái giường nữa mà thật sự là chỉ có một cái chăn à.

Thời tiết ở phương bắc này giờ đang là mùa thu nhưng về đêm lạnh tầm 15-16 độ chứ ít đâu.Đối với những người sinh sống ở đây thì cơ thể từ nhỏ đã có tín hiệu não kiểm soát nhằm thích nghi với khí hậu phương bắc.Còn Xuân Phái không hiểu sao khi trọng sinh vào cơ thể này thì vẫn mang theo luôn thể chất vùng nhiệt đới.Hắn sinh ra ở đất nước nhiệt đới gió mùa nên nhiệt độ tầm 18-19 độ hắn đã cảm giác lạnh rồi,còn đêm thu ở đây lạnh tầm 15-16 độ đối với dân bản xứ mà nói thì chính là mát mẻ.

Hazz…bây giờ ở nhà chắc vẫn còn nóng, nào là quạt máy,quạt phun sương…điều hòa các kiểu đấy.Hắn còn nhớ cái câu nói nổi tiếng của dân mạng về độ nóng đó là: “Sài Gòn có hai mùa,một là mùa nóng mùa thứ hai là mùa nóng bỏ mẹ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.